Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2020


Trong tuần vừa qua tôi có công việc phải di chuyển bằng xe Grap, anh tài xế vừa lái xe vừa chia sẻ với tôi về những câu chuyện khá thú vị về nhiều vấn đề trong cuộc sống tâm linh và đường đời. Anh cho tôi biết anh là người theo Đạo Phật, nhưng chỉ đi Chùa trong ngày Tết thôi, anh thường xuyên chở khách đi hành hương: Cha Bửu Diệp, Đức Mẹ Tapao, Fatima Bình Triệu hay nhiều nơi hành hương khác.

Tôi hỏi anh khi chở khách đi hành hương trong khi chờ khách đi lễ, cầu nguyện, lúc đó anh làm gì? anh vui vẻ trả lời: Người ta cầu nguyện thì mình cũng vào cầu nguyện và hành lễ chung với họ. Anh tiếp tục chia sẻ: đời sống phải cầu nguyện, tôi cảm nhận được sức mạnh của cầu nguyện cho dù đó là cầu nguyện với Đấng nào đi nữa thì phải thành tâm, cầu nguyện chứ đừng có xin xỏ. Rồi anh tiếp tục triết lý: cuộc đời người giàu người nghèo, quyền cao chức rộng hay kẻ bần cùng tất cả chỉ có 1 điều giống nhau là phải chết, phải kết thúc chuyến đi. Có người chưa kịp hưởng những gì bản thân cố gắng xây đắp thì "đứt bóng" giữa chừng. Sau đó anh kết: Sống là phải hướng về cái chết, hay là cái kết của hành trình. Rồi anh nói lên cảm nhận : Người theo đạo Chúa sống biết chờ đợi, biết hướng về nơi họ sẽ trở về.

Vâng một chuyến xe tuy có 20 phút, nhưng đã cho tôi nhiều điều suy tư trong ngày cuối năm Phụng vụ, và bước vào năm Phụng vụ mới với Lời Chúa "
“Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến. Cũng như người kia trẩy phương xa, để nhà lại, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức. Vậy anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng."

Coi chừng, tỉnh thức vì chủ sẽ đến không biết lúc nào: chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng.

Và Chúa nhắc lại "Phải canh thức".

Để sống tinh thần canh thức, tôi và bạn cần phải sống cầu nguyện với tinh thần sẵn sàng trong mọi nơi mọi lúc, và đặt cho bản thân câu hỏi: nếu giờ này Chúa đến, tôi có thấy bât ngờ hay không? tôi có sẵn sàng ra đi với hai bàn tay trắng không, cũng giống như khi tôi sinh ra làm người cũng hai bàn tay không nắm bất cứ vật gì.

Canh thức như thế thật là khó, vì mỗi ngày tôi và bạn đối diện với biết bao nhiêu là sự cảm dỗ: tiền tài, danh vọng, hơn thua nhau trong cuộc sống, mãi mê chạy theo công việc, thành công, phát triển nơi này, vun đắp cho nơi kia. Nhưng chỉ có một điều mà Chúa đang chờ đợi tôi là sẵn sàng là tỉnh thức là nguyện cầu trong tình bác ái.

Lạy Chúa, trong những ngày Mùa Vọng 2020, con quyết tâm với ơn Chúa giúp con sẽ sống tỉnh thức và kết hiệp với Chúa, để chiếu tỏa ánh sáng tin yêu trước mặt người đời, hầu bất cứ khi nào Chúa đến, cũng thấy con đang canh thức, đang chu toàn nhiệm vụ Chúa trao, đang có sẵn dầu ơn thánh trong cây đèn đức tin của mình, đang thực thi thánh ý Thiên Chúa... nhờ đó, con hy vọng sẽ được Chúa thương đón nhận vào dự tiệc vui muôn đời trong Nước Chúa

Chúa nhật 1 mùa Vọng năm B (Mc 13,33-37)

Tin mừng: Mc 13,33-37

 “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến.  Cũng như người kia trẩy phương xa, để nhà lại, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức. Vậy anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng.

Anh em phải canh thức, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ.  Điều Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: phải canh thức!”

0 nhận xét:

Đăng nhận xét