Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không vui, không hề hạnh phúc. Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ quá, vừa khóc vừa gọi đuổi theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà nói: “Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi: “Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy mình quá hạnh phúc rồi!”.

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem tặng nó cho tôi nữa không?”. (Sưu tầm)

Đôi khi trong cuộc sống tôi và bạn cũng giống phú ông trong câu chuyện trên, loay hoay với những ảo tưởng, đứng núi này trông núi kia, hạnh phúc trong tầm tay, trong con tim, trong nụ cười trong sẻ chia, mà không nhận ra, đến khi mất mới thấy hối tiếc.
 Để sống hạnh phúc phải sống chữ "Phúc" người có phúc là người sống hạnh phúc. Người vô phúc là người sống không hạnh phúc. Thế nào là sống "Phúc", điều thật đơn giản nhưng không phải dễ. Người có Phúc không phải là người giàu, vì giàu chưa chắc là phúc. Tôi cùng bạn tìm hiểu về "phúc" qua "Tám Mối Phúc" để được sống có "Phúc".


- Phúc thay người có tâm hồn nghèo khó: Đó là những người nghèo của cải vật chất, nghèo địa vị chức quyền, những người ý thức thân phận tội lỗi bất lực của mình để khiêm tốn cầu xin Thiên Chúa trợ giúp, phó thác cậy trông vào tình thương quan phòng của Người, biết khiêm hạ phục vụ cho người dưới noi gương Đức Giê-su.

- Phúc thay ai hiền lành: Là người có lòng nhân từ, không lấy oán báo oán, nhẫn nhịn chịu đựng và tha thứ những xúc phạm của kẻ khác đối với mình.

- Phúc thay ai sầu khổ: Là người gặp sự đau khổ mà không oán than, nhưng biết nhìn lên Chúa Giê-su trên thập giá để nhận biết giá trị thanh luyện và cứu độ của đau khổ, sẵn sàng chịu đựng những sự trái ý cực lòng để đền tội mình và tha nhân.

- Phúc thay ai khao khát nên người công chính: Là người luôn hướng thượng, muốn nên hoàn thiện giống Chúa Cha trên trời như Đức Giê-su đã dạy: “Hãy nên hoàn thiện như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện”.

- Phúc thay ai xót thương người: Là người biết mở rộng lòng để cảm thông với nỗi đau của người khác: “Vui với người vui, khóc với người khóc”. Có lòng quảng đại để chia sẻ tình thương và cơm áo cho những người đau khổ bất hạnh. Họ sẽ được Chúa đền đáp cân xứng sau này. “Vì anh em đong bằng đấu nào, thì sẽ được Thiên Chúa đong trả lại bằng chính cái đấu ấy”.

- Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch: Là người không tìm thỏa mãn các đam mê nhục dục thấp hèn, biết ăn ở ngay thẳng, thật thà, không giả dối, luôn hành động trong sáng. Chính nhờ sự trong sạch nơi thân xác và tâm hồn mà họ sẽ được chiêm ngưỡng thánh nhan Thiên Chúa trong Nước Trời mai sau.

- Phúc thay ai xây dựng hòa bình: Là người luôn gieo rắc sự an vui hòa thuận mọi lúc và mọi nơi. Nhờ họ mà gia đình, xã hội và thế giới sẽ có hòa bình. Họ giải tỏa những hiểu lầm, giải gỡ những bất hòa tranh chấp, luôn nhìn mọi người bằng cặp mắt yêu thương và chan chứa tình người. Nhờ đó, họ xứng đáng mang danh hiệu là con của Thiên Chúa.

- Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính: Là người chấp nhận bị sỉ nhục và chịu bách hại vì đức tin. Khi ấy họ sẽ được nên giống Chúa Giê-su. Những ai chấp nhận bỏ mình vác thập giá mình hằng ngày mà theo chân Chúa Giê-su, cùng chịu đau khổ với Người, thì sẽ được tham phần vào sự phục sinh vinh quang của Người sau này.

Lạy Chúa xin cho con biết chọn lựa con đường nên Thánh bằng chính lời mời gọi của Chúa qua bài giảng trên núi. Mỗi ngày con biết duyệt xét một ngày sống bằng chính các mối phúc, để lời nói và việc làm con là một bài ca Tám mối Phúc.


Thứ Tư Tuần XXX Thường Niên, Các Thánh Nam Nữ, Lễ Trọng
Lời Chúa: 
 Mt 5,1-12a

1Thấy đám đông, Đức Giê-su lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên. 2Người mở miệng dạy họ rằng :
3    "Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
4     Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Đất Hứa làm gia nghiệp.
5     Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.
6     Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thoả lòng.
7     Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.
8     Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.
9     Phúc thay ai xây dựng hoà bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.
10   Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.
11   Phúc thay anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa.
12a Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao.

Thứ Ba, 24 tháng 10, 2017

Mỗi ngày khi thức dậy, việc làm đầu tiên của tôi là lời tạ ơn, Tạ ơn Chúa đã cho tôi một đêm an lành, những người quanh tôi vẫn có cơ hội cũng tôi tấu lên bài ca mừng ngày mới với nhiều nhiều dự án, dự tính và dự kiến cho chương trình một ngày sống mới.

Tôi tiếp tục được Chúa trao cho tôi làm quản gia cho Chúa, quản lý thời gian, công việc và các tương quan trong cuộc sống, để rồi tối đến tôi lại ngồi tính sổ với Chúa.

Để là người quản gia tài giỏi và trung tín tôi cần phải học bài học Chúa trả lời cho ông Phêrô khi nghe Chúa nhắc nhở về tinh thần phải sẵn sàng, vì chính lúc không ngờ thì Con Người đến.

Chúa đáp : "Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc ?  Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta.  Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình.  Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ' Chủ ta còn lâu mới về ', và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín.

Ai rồi cũng có ngày "ra đi" và khi ra đi mình sẽ mang theo gì mời các bạn cùng đọc câu chuyện tôi vừa sưu tầm để biết mình cần phải làm gì chuẩn bị cho hành trang mai sau: 

Xưa kia ở đất nước Ấn Độ có một chàng trai trẻ không may vì bệnh tật mà qua đời. Vào lúc vừa trút hơi thở cuối cùng và sinh mệnh ngắn ngủi trên dương thế kết thúc, chàng trai thấy Phật tổ cầm trong tay một chiếc rương và tiến lại phía mình.

Phật tổ nhân từ nói: “Chúng ta đi thôi con”.

Chàng trai nhìn Phật tổ với ánh mắt tiếc nuối và cầu khẩn: “Thưa Phật tổ, cuộc đời con diễn ra chóng vánh quá, con vẫn còn rất nhiều việc muốn làm, rất nhiều việc con vẫn chưa hoàn thành”.

Phật tổ đáp: “Ta rất tiếc, nhưng đã đến lúc con phải đi rồi”.

Chàng trai ngước đôi mắt phiền não nhìn Phật tổ và hỏi: “Thưa Phật tổ, trong cái rương này của Ngài có vật gì vậy?”.

Phật tổ trả lời: “Chiếc rương này chứa đựng di vật của con”.

Chàng trai băn khoăn hỏi: “Di vật của con sao? Ngài muốn nói tới tiền bạc, trang sức và những vật dụng cá nhân của con phải không?”.

Phật tổ lắc đầu mỉm cười: “Những thứ đó chưa bao giờ là của con cả, chúng đều thuộc về địa cầu”.

Chàng trai tiếp tục suy đoán: “Vậy đó có phải là ký ức của con không?”.

Phật tổ nói: “Không phải, ký ức của con thuộc về thời gian”.


Chàng trai lại hỏi: “Vậy có lẽ là thiên phú của con”.

“Không phải,” Phật tổ đáp. “Thiên phú ấy thuộc về cảnh giới giác ngộ của con”.

“Chẳng lẽ lại là bạn bè và người thân của con?”.

Phật tổ trả lời: “Không, họ thuộc về trái tim con”.

Lần này chàng trai quả quyết: “Vậy nhất định là thân thể của con rồi”.

Phật tổ nhìn chàng trai lắc đầu: “Thân xác con không bao giờ là của con, nó thuộc về cát bụi”.

Chàng trai không ngừng suy tư, cuối cùng anh khẳng định: “Vậy thì chắc chắn di vật của con chính là linh hồn của con”.

Phật tổ nhìn chàng trai một lúc rồi nói: “Con hoàn toàn sai rồi, linh hồn của con thuộc về ta”.

Chàng trai rưng rưng nước mắt. Những gì anh vẫn nghĩ là của mình, vẫn cố ôm giữ thật chặt khi còn sống, mà trong khoảnh khắc này đây, chúng đều không phải của bản thân anh. Tiếp nhận cái rương từ tay Phật tổ rồi mở ra, chàng trai vô cùng ngạc nhiên khi thấy bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ vật gì cả!

Nước mắt lăn dài, chàng trai đau khổ hỏi Phật tổ: “Chẳng lẽ từ trước đến giờ con chưa từng có gì sao? Thứ gì mới thực sự thuộc về con?”.

Phật tổ trả lời: “Khi còn sống, tất cả những thứ thoảng qua trong nháy mắt đều là của con”.

Chàng trai lúc đó mới giật mình, bàng hoàng tỉnh ngộ. Những thứ anh đã bỏ cả cuộc đời để theo đuổi, để cố gắng giành được đều chỉ là thoảng qua trong nháy mắt, ngay cả thân xác cũng không phải của anh. Tiền tài, địa vị, nhà cửa… tất cả bây giờ anh đều không thể mang theo.

Chúng ta chẳng phải cũng như vậy sao? Có bao nhiêu người sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, bao gồm cả những điều quý giá nhất là gia đình, tình thân và sự thanh thản của tâm hồn để theo đuổi công danh, quyền lực và vật chất vì cho rằng đó là đích đến của cuộc đời, là hạnh phúc đích thực? Trong xã hội, có bao nhiêu người chỉ vì chút lợi ích cá nhân mà làm tổn hại người khác hoặc so sánh bản thân mình với người khác mà tự cảm thấy bất công?

Sống trong cuộc đời ngắn ngủi này, bởi vì bận rộn mà ta đã bỏ lỡ những chuyện có ý nghĩa trọng đại với sinh mệnh. Bởi vì mải miết trong mê cung công danh lợi lộc mà ta đang dần đánh mất sự thuần khiết của tâm hồn và luôn chất chứa trong lòng những nỗi buồn vô tận vì những truy cầu không với tới. Nếu như còn có ngày mai, mỗi người đều sẽ phải đối mặt với lão, bệnh, tử, liệu ta có thể chắc chắn rằng kế hoạch ngày hôm nay, ngày mai mình vẫn còn nhớ rõ chăng?

Đời người như con thuyền chở quá nhiều ham muốn hưởng thụ vật chất và hư vinh. Tuy nhiên, muốn qua sông, thuyền nhất định phải nhẹ, phải thả xuống những dục vọng dư thừa.

Cổ nhân có dạy rằng: “Làm người ăn chẳng cầu no, sống chẳng cầu tiện nghi, sống đạm bạc cho chí hướng được minh sáng”. Người ở thế gian này, nhiều lắm cũng chỉ là mấy mươi năm, đau khổ, truy cầu rốt cuộc có thể lưu lại điều gì! Danh lợi cũng là thoảng qua như mây khói, sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi. Sao ta không tùy duyên đối diện, sống cuộc đời nước chảy mây trôi?

Những ngày qua các phiên tòa xử các Đại án, tất cả cũng chung quy vào việc quản lý thời gian, tiền bạc, con người nhưng quản lý chính sự trung tín và trung thật của một lương tâm ngay thẳng là quan trọng nhưng quả là khó. Khi đứng trước vòng móng ngựa những giọt nước mắt dù có hối hận, có lăn dài trên gò má vẫn không xóa đi những việc làm sai trái của đương sự. Không có gì mà không có thể che giấu mãi được.

Xin cho tôi và bạn mỗi ngày, mỗi giờ mỗi phút và mỗi giây ý thức tất cả là của Chúa, mình chỉ là người quản lý thôi, ngày ra trước tòa Chúa điều Chúa hỏi ta là sự sẵn sàng là việc quản lý thời gian Chúa ban, và hãy nhớ "Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.

Thứ Tư Tuần XXIX Thường Niên.
Lời Chúa: 
 Lc 12,39-48

39 Anh em hãy biết điều này : nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, hẳn ông đã không để nó khoét vách nhà mình đâu. 40 Anh em cũng vậy, hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến." 41 Bấy giờ ông Phê-rô hỏi : "Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất cả mọi người ?" 42 Chúa đáp : "Vậy thì ai là người quản gia trung tín, khôn ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc ? 43 Khi chủ về mà thấy đầy tớ ấy đang làm như vậy, thì thật là phúc cho anh ta. 44 Thầy bảo thật anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình. 45 Nhưng nếu người đầy tớ ấy nghĩ bụng : ' Chủ ta còn lâu mới về ', và bắt đầu đánh đập tôi trai tớ gái và chè chén say sưa, 46 chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận với những tên thất tín. 47 "Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. 48 Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều, và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.

Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017


Câu chuyện cô bé bán XÔI của Lm Piô Ngô Phúc Hậu

"Ngày mồng 5 tết Quí Tỵ, mình giảng tĩnh tâm Mùa Chay cho Giáo xứ Hoàng Xá. Sau bài giảng khai mạc, mình nói đùa với cha xứ:

- Ông mời tôi giảng tĩnh tâm cho giáo dân của ông. Giáo dân thì chẳng thấy đâu. Chỉ thấy toàn là kiến cỏ.

- Người ngồi trên ghế đã là một ngàn tư rồi. Nếu tính cả người ngồi dưới chiếu nữa, thì chừng một ngàn sáu trăm. Còn mấy trăm người đứng ở ngoài sân nữa. Tính cho tròn là hai nghìn.

- Người ta ngồi chen chúc nhau, không còn một kẽ hở. Đứng trên giảng đài nhìn xuống chỉ thấy toàn là đầu người, y như đại sảnh triển lãm củ chuối. Chỉ nhìn không thôi, cũng đủ ngộp thở rồi.

- Hôm nay thì đông như vậy đấy. Tĩnh tâm xong là biến đi gần hết.

- Biến đi đâu?

- Biến đi khắp nơi để bán xôi. Dân Hòang Xá nổi tiếng về nghề bán xôi. Bán xôi trên mọi nẻo đường của đất nước. Bán từ Lào Cai, Yên Bái đến Thanh Hóa và Vinh. Thậm chí vào tận Bình Dương nữa. 

- Đi bán xôi, thì đồng thời có loan báo Tin Mừng không?

-Chả biết. Chắc chắn là có nhiều đứa bỏ cả lễ Chúa Nhật. Lo làm ăn, quên cả Chúa.

Tếu táo với cha xứ một hồi, mình về phòng riêng, tắt đèn, chui vào mùng, nằm suy nghĩ vẩn vơ. Mình nghĩ đến Đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận.

Hôm ấy mình ghé thăm ngài ở Tòa Tổng Giám Mục Hà Nội. Ngài dành cho mình hai tiếng đồng hồ để tâm sự. Tâm sự thì lê thê. Tâm sự của mình là công việc truyền giáo ở Năm Căn và Cái Rắn. Tâm sự của ngài là các phong trào Focolare, Dấn thân và Cursillos. Tâm sự lê thê, mình sợ phiền ngài nên cáo từ:

-Đã trễ rồi, con xin phép, không làm phiền Đức Cha nữa.

-Không sao đâu. Chúng ta cứ tiếp tục.

Tâm sự lại lê thê, lê thê mãi cho tới cao điểm. Ngài ngỏ bày tâm sự một cách bức xúc bằng giọng nói mạnh mẽ, bằng ánh mắt bắn lửa, bằng hai bàn tay chặt chém. Mình lằng nghe, mình nhìn ngắm và ghi nhớ không sót một lời.

“Nếu không sớm đưa Phúc Âm vào các lớp Giáo lý ở miền Bắc, thì miền Bắc sẽ đánh mất Đức Tin trước miền Nam. Đạo miền Bắc chỉ là đạo kinh kệ, chỉ là tục lệ. Miền Bắc nổi tiếng là có đức Tin mạnh, giữ đạo kiên cường để tồn tại. Giai đoạn đó không còn nữa. Bây giờ đã bước sang thời của kinh tế thị trường. thời của tiền bạc. Nếu chỉ có kinh kệ, mà không có Phúc Âm thì không thể đương đầu được với tiền bạc đâu….”

Nghĩ về Đức Hồng Y Thuận xong, mình nghĩ về những cô gái bán xôi của Giáo xứ Hoàng Xá. Trước khi nhắm mắt để ngủ, mình quyết tâm thực hiện vài điều.

1/ Chiều tối hôm sau, trước giờ giảng…

Trong khi chờ đợi bà con tập trung, mình đi dạo dưới bóng những cây sấu “thất thập cổ lai hy”, để nhìn xem dòng người đi lễ. Xe gắn máy chảy vào nhà thờ như dòng thác. Một chiếc xe Dream. Một chiếc xe Wave. Một chiếc Attila… Trùng trùng, điệp điệp. Xe xịn nhiều hơn xe không xịn. Xe nào cũng đèo thêm một-hai người. Người lớn, trẻ con, đàn ông, đàn bà gọi nhau chí chóe. Bỗng có một chiếc xe xịn lướt qua: Hai cô gái chở nhau, không đội mũ bảo hiểm, không mang khẩu trang, tóc 
vàng bay bay, miệng cười toe toét. Mình giơ tay chặn lại:

- Mỗi cô nộp phạt một trăm năm mươi nghìn

- Tại sao vậy ông cố?

- Không đội mũ bảo hiểm

- Hí, hí… Đường làng mà ông cố.

- Chưa đến giờ đâu. Cho cha phỏng vấn một tí… con này bao nhiêu tuổi?
- Thưa ông cố, con mười bảy tuổi.

- Con đang học phổ thông phải không?

- Con mới học hết lớp bảy rồi nghỉ, đi làm.

- Con làm nghề gì?

- Con bán xôi.

- Bán ở đâu?

- Con bán xôi ở thành phố Thanh Hóa.

- Con bán xôi đậu, xôi gấc hay xôi gì?

- Con bán xôi ruốc.

- Mỗi hộp xôi con bán bao nhiêu?

- Mười lăm nghìn.

- Bán mười lăm nghìn thì lời bao nhiêu?

- (cười trừ)

- Mỗi ngày con lời bao nhiêu?

- (lại cười trừ)

Cô bạn đỡ lời, khai vanh vách:

- Hắn giàu lắm ông cố ạ. Mỗi hộp xôi hắn lời bảy nghìn. Mỗi ngày hắn lời gần ba trăm nghìn. Mỗi tháng trả cho nhà trọ năm trăm nghìn. Ăn và điện nước hết năm trăm nghìn. Mỗi tháng hắn để dành được tám triệu đấy. Hắn sắp thành đại gia tới nơi rồi.

- Thế đại gia có đi lễ Chúa Nhật không?

Cô bạn lại trả lời hộ:

- Mỗi năm về quê vài lần. Về quê mới đi lễ, mới đi xưng tội. Ông cố bắt hắn đền tội nhiều vào.

2/ Chiều tối hôm sau, sau bài giảng…

Sau bài giảng, mình kể chuyện giáo dân thời Công Vụ Tông Đồ. Vợ chồng Aquila và Priskila đi đâu cũng mở xưởng dệt. Đi đâu cũng truyền giáo và trở nên chỗ dựa vững chắc cho Thánh Phaolô.

Khi Saolô bắt đạo một cách tàn nhẫn, thì giáo dân ở xứ Giuđê phải bỏ chạy tán loạn. Người giàu thì vượt biên đi đảo Sip, đảo Crét, xuống Kyrênê, hoặc lên Antiokia. Người nghèo thì lên xứ Samari. Đi đến đâu thì cũng kiếm cơm ăn áo mặc đồng thời loan báo Tin Mừng. Họ đã loan báo Tin Mừng mạnh mẽ không thua các Tông Đồ. Mà còn bạo dạn hơn các Tông Đồ. Chính giáo dân đã xây dựng được một Giáo Hội vừa phồn thịnh vừa bình an vô sự. Đó là Giáo Hội Samari. Chính giáo dân ở Antiokia đã dám loan báo Tin Mừng cho Dân Ngoại trước cả các Tông Đồ, trước cả Thánh Phaolô.

Thời Công Vụ Tông Đồ, giáo dân đã đi hàng đầu, thì nay giáo dân cũng phải đi hàng đầu. Giáo dân đông hơn giáo sĩ và tu sĩ. Cả nước Việt Nam chỉ có chừng 20.000 linh mục và tu sĩ. Nhưng số giáo dân thì đã có tới bảy triệu rồi, đông hơn linh mục và tu sĩ tới 350 lần. Đặc biệt là giáo dân có mặt trong mọi môi trường của xã hội. Giáo dân đi bộ đội, giáo dân đi bán xôi… Còn linh mục và tu sĩ thì xin thua.

Đi bán xôi mà biết truyền giáo thì qua mặt giáo sĩ và tu sĩ cái vù. Đi bán xôi mà không truyền giáo, thi mất đạo như chơi. Mình đề nghị:

- Mỗi cô bán xôi có một cuốn Tân Ước. Chỉ bán bảy hộp xôi là có đủ tiền mua một cuốn Tân Ước rồi.

- Mỗi ngày đọc một bài Phúc Âm. Đoạn nào khó hiểu và không thể hiểu, thì móc điện thoại di động ra gọi về cha xứ, xin cha xứ giải thích. Cha xứ mà được giáo dân dùng điện thoại học hỏi về Thánh Kinh, thì mát cái bụng, phổng cái mũi.

- Bán xôi mà biết truyền giáo thì vượt mặt cả Thánh Phaolô nữa, vì Thánh Phaolô không có xe máy, không có điện thoại di động.

- Khi đi bán xôi có thể dừng chân nói chuyện vài phút với một bà chủ nhà nào đó. Hỏi thăm bà ấy, xin bà cho biết em nào trong xóm nghèo đến mức độ phải bỏ học, để mình giúp đỡ. Mỗi tháng bỏ ra chừng 100.000 để giúp người nghèo, thì các cô bán xôi dư khả năng. Làm công tác xã hội như thế thì bà con địa phương sẽ quí mên cô bán xôi biết dường nào, có nhiều người hâm mộ hơn và… Chúa thì vui mừng quá…

- Các cô bán xôi đồng hương và đồng đạo lập thành nhóm để tương trợ nhau, để kinh kệ cùng nhau, để rủ nhau đi lễ, để rủ nhau chia sẻ Lời Chúa. Nên mời một tu sĩ địa phương làm linh hướng. Tu sĩ này là gạch nối để các cô bán xôi sống thân yêu với dân địa phương. Nhờ đó vừa sống đạo, vừa truyền đạo, vừa phát triển kinh tế cho bản thân. Nhất cử lưỡng tiện, tam tiện, tứ tiện…

3/ Hẹn gặp nhau trên đường bán xôi…


Mùa hè năm 2013, mình dự định đi vào vùng đất của ông Lê Lợi, để làm công tác loan báo Tin Mừng. Hẹn với các cô bán xôi Hoàng Xá một kế hoạch có vẻ khả thi.

- Các cô bán xôi sẽ đến Tòa Giám mục hỏi thăm khi nào mình tới.

- Mình sẽ đến thăm các em và xem các em nấu xôi. 



- Mình sẽ tháp tùng các em trên các tuyến đường bán xôi: Tuyến gần, tuyến xa, tuyến thành phố, tuyến làng quê, tuyến đi bộ, tuyến đi xe máy…

- Mình học nghề với các em và hướng dẫn các em biết giao tiếp với khách hàng.

- Giới thiệu các em với các cha xứ, tu sĩ địa phương.

- Để chuẩn bị cho dự án, các em phải xây dựng hậu phương: xin các cụ già và trẻ em cầu nguyện và hy sinh cho công tác này.

Câu chuyện vừa bán xôi vừa truyền giáo được kết thúc bằng câu chuyện em bé mầm non đi lễ Chúa Nhật. Em cầu nguyện: “Xin Chúa cho cô con giỏi thiệt giỏi. Xin Chúa cho cô con đẹp thiệt đẹp”. 

Sáng hôm sau, vừa tới lớp, bé khoe ngay với cô công tác ấy. Cô giáo vừa nghe xong vừa xoa bụng. Mát bụng quá thể.

Chỉ có thế thôi mà cô giáo đã nhận mẹ của bé làm chị kết nghĩa. Hai chị em rủ nhau đi lễ Chúa Nhật. Cô đi một lần, hai lần, ba lần rồi ghiền đi lễ và theo đạo luôn.
Các cô bán xôi có vẻ hứng khởi. Hy vọng tràn trề.
"



Câu chuyện của Lm Piô Ngô Phúc Hậu, thật tế, vui nhưng làm tôi suy nghĩ nhiều trong ngày Khánh Nhật Truyền Giáo, tôi nhớ lại số 7 trong sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô cho Ngày Thế giới Truyền giáo 2017 :

"Truyền giáo nhắc nhở Hội Thánh rằng mình không phải là một mục đích tự tại, nhưng là một dụng cụ và trung gian khiêm tốn của Nước Trời. Một Hội Thánh quy chiếu về chính mình, một Hội Thánh bằng lòng với thành công trần thế, thì không phải là Hội Thánh của Đức Kitô, không phải là Thân Thể chịu đóng đinh và vinh hiển của Người. Đó là lý do tại sao chúng ta phải thích “một Hội Thánh bị bầm giập, mang thương tích và nhơ nhuốc vì đi ra ngoài đường, hơn là một Hội Thánh ốm yếu vì bị giam hãm và bám víu vào sự an toàn của mình” (ibid., 49)."

Có người nghĩ rằng truyền giáo là việc của ai đó, của ông cha, bà phước, của mấy ông trùm, câu, biện...của những người "có ơn gọi" truyền giáo... còn tôi, tôi có biết bao công việc phải làm: học hành, kiếm tiền, lo tìm danh vọng, lo kinh tế gia đình...làm sao mà tôi có thể truyền giáo. Sống đức tin đã là một cố gắng lớn rồi.

Truyền giáo là chỉ đi lễ, đọc kinh cầu nguyện là xong bổn phận của người ki-tô hữu, đó là cái nhìn hẹp, quy chiếu về chính mình. Hay Truyền giáo chỉ là giữ các giới răn cho thật nghiêm túc, hay giảng thuyết thật hấp dẫn làm bao nhiêu con tim thổn thức, nước mắt rưng rưng nghĩ đem nhiều người về về cho Chúa, phải chăng đó chỉ là tiếp thị và quảng cáo.

Truyền giáo là phải mang đạo vào đời như muối như men ướp mặn trần gian. Truyền giáo bằng chính đời sống chứng tá Tin mừng giữa đời, làm chứng cho Chúa bằng chính tình yêu, bác ái công bình ngày chính trong gia đình, trong cộng đoàn, công sở. Truyền giáo như Đức Thánh Cha Phanxico “ra khỏi vùng đất tiện nghi của mình để đến với mọi vùng ‘ngoại vi’ đang cần ánh sáng Tin Mừng”.

Lời mời gọi của Chúa ngày hôm nay phải luôn thúc giục tôi và bạn "Anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần,  dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế."

Nhìn lại chính công việc và đời sống của tôi qua công việc Truyền thông, một chân trời loan báo Tin mừng. Mỗi cái Click chuột tôi phải đem lại cho người khác ánh sáng của hy vọng, tiếng cười của an bình. Những bản tin tôi đưa lên có làm cho người xem cảm thấy hân hoan và hy vọng hay những bản tin của tôi mang màu u tối của chết chóc, chia sẻ, hận thù. Phải chăng tôi và các bạn cần nhìn lại tinh thần và lửa Truyền giáo chấp nhận đi ra để ra đi.


Sứ điệp của Đức Thánh Cha Phanxicô cho Ngày Thế giới Truyền giáo 2017
http://tgpsaigon.net/baiviet-tintuc/20170609/38875

Chúa Nhật XXIX Thường Niên A, Chúa Nhật Truyền Giáo.

Mt 28,16-20

 Mười một môn đệ đi tới miền Ga-li-lê, đến ngọn núi Đức Giê-su đã truyền cho các ông đến.  Khi thấy Người, các ông bái lạy, nhưng có mấy ông lại hoài nghi.  Đức Giê-su đến gần, nói với các ông: "Thầy đã được trao toàn quyền trên trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần,  dạy bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế."