Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Thứ Ba tuần 1 mùa Vọng - PHÚC CHO ĐÔI MẮT BIẾT THẤY ÂN  (Lc 10,21-24)
Lạy Cha, con xin ngợi khen Cha… Cha đã giấu kín điều này với bậc khôn ngoan, mà mặc khải cho những người bé mọn.”



Những “người bé mọn” mà Chúa nhắc tới không phải là người ít học, mà là những tâm hồn khiêm nhường, lắng nghe, sẵn sàng đón nhận và để cho Thiên Chúa soi dẫn.

Thực tế cho thấy:
- Người tự cho mình biết đủ sẽ không còn chỗ cho ân sủng.
- Người cho rằng mình giỏi quá, cao quá… thường không cúi xuống để nhìn thấy những điều nhỏ bé nhưng thánh thiêng.

Chúa Giêsu vui mừng vì các môn đệ,  cũng như chúng ta hôm nay đã được nghe, được thấy, được biết những mầu nhiệm Nước Trời, mầu nhiệm mà bao ngôn sứ xưa ao ước nhưng chưa được trọn vẹn.

Ngày hôm nay, đôi mắt ta thấy nhiều thứ: tin tức ồn ào, hình ảnh nhiễu loạn, mạng xã hội đầy hỗn độn đầy dẫy phong bạc.

Nhưng biết nhìn ra dấu chỉ của Chúa giữa những biến động ấy, đó mới là phúc.

Phúc cho ta khi:
- Ta nhìn thấy bàn tay quan phòng trong một biến cố.
- Ta nhận ra sự hiện diện của Chúa nơi một việc lành nhỏ bé.
- Ta thấy được đường lối Chúa ngay cả khi ta không hiểu hết.
- Phúc cho ta khi ta biết nhìn bằng ánh mắt của người khiêm tốn.


Lạy Cha là Chúa Tể trời đất,
Trong thế giới đang chuyển động từng ngày,
xin ban cho con đôi mắt biết nhìn bằng sự khiêm tốn,
để con nhận ra tình thương Cha trong những điều nhỏ bé nhất.

Xin cho con đừng kiêu căng mà khép cửa lòng lại,
nhưng biết mở ra để đón nhận sự thật Cha muốn tỏ bày.

Xin cho con biết vui mừng như Đức Giêsu,
khi con nhìn thấy trong đời thường
những người bé mọn đang sống Lời Cha cách âm thầm.

Xin cho con trở nên bé mọn để con hiểu Cha hơn, gần Cha hơn, và thuộc về Cha trọn vẹn hơn.
Amen

Việc làm cụ thể trong ngày
- Chọn một việc tốt nhỏ bé nhưng làm với tất cả lòng yêu mến:
- thăm một người bệnh,
- gửi lời hỏi thăm ai đang buồn,
- giúp một người mình thường hay “khó chịu”.
- Dành 5 phút cuối ngày để nhìn lại: Hôm nay Chúa đã mặc khải điều gì cho tôi qua một biến cố, một con người, hay một cảm xúc?
- Giảm bớt phán xét, đặc biệt với những người yếu đuối.
- Hãy tập nhìn họ bằng ánh mắt Chúa, ánh mắt dành cho “kẻ bé mọn”.
- Thinh lặng 1 phút trước mỗi quyết định, để hỏi:
Tôi đang nhìn điều này bằng đôi mắt phán đoán của tôi, hay bằng ánh nhìn của Chúa?

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2025


🕯 THỨ HAI – TUẦN I MÙA VỌNG 
01-12-2025


📖 Tin Mừng: Mt 8, 5-11

Người đội trưởng dân ngoại tại Ca-phác-na-um thưa với Chúa Giêsu:
“Thưa Ngài, con không đáng rước Ngài vào nhà con. Nhưng xin Ngài chỉ nói một lời…




SUY NIỆM 

 “Ai rước lễ là tạo một mái nhà cho Chúa.”


Trong một thế giới mà đức tin vào Sự Hiện Diện Thật của Chúa trong Thánh Thể đang phai nhạt, Tin Mừng hôm nay cho ta thấy hình ảnh một người ngoại giáo nhưng lại có lòng tin mạnh mẽ đến mức Chúa Giêsu phải thán phục.

Cử chỉ khiêm tốn của ông: “Con không đáng", cũng là lời ta lặp lại mỗi Thánh lễ trước khi rước Mình Thánh.
Ta ý thức sự bất xứng, nhưng chính vì thế Chúa lại muốn đến và cư ngụ trong ta.

Chân phước Carlo Acutis viết:
“Ai rước lễ là tạo một mái nhà – cùng ở dưới một mái với Chúa.”

Mỗi lần ta tiến lên bàn thánh, không chỉ đón Chúa vào tâm hồn, mà còn dọn một nơi cư ngụ cho Người trong:
- tâm hồn ta qua lòng trong sạch,
- gia đình ta qua sự tôn trọng – yêu thương,
-cộng đoàn ta qua đời sống hiệp nhất – phục vụ.
- Chúa luôn muốn ở với chúng ta.
- Nhưng ta có mở cửa cho Người vào không?

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể,
Xin cho con có được lòng khiêm tốn và tin tưởng như viên đội trưởng ngày xưa.
Mỗi khi con thưa “Con không đáng…”, xin thanh tẩy con và biến đổi tâm hồn con thành mái nhà xứng đáng để Chúa ngự đến.
Xin cho gia đình và cộng đoàn của con biết đặt Chúa vào trung tâm, để chính sự hiện diện của Chúa trở thành ánh sáng, mái che và sức mạnh cho mọi người trong Mùa Vọng này.
Amen.

VIỆC LÀM GỢI Ý TRONG NGÀY

- Dọn tâm hồn bằng một quyết tâm bỏ đi một thói quen xấu (cáu gắt, xét đoán, chần chừ việc lành…).
- Đến viếng Thánh Thể ít phút – dâng lên Chúa một mối bận tâm trong gia đình.
- Làm một hành động nhỏ của lòng thương xót: gọi điện thăm người bệnh, giúp đỡ ai đang khó khăn, hay tha thứ một hiểu lầm.
- Cầu nguyện cho gia đình biết trở thành “mái nhà ấm” để Chúa hiện diện qua yêu thương và bình an.

Thứ Bảy, 29 tháng 11, 2025

 “MARANATHA – LẠY CHÚA, XIN NGỰ ĐẾN TRONG BÃO TỐ CUỘC ĐỜI”



Lời Chúa:
– Is 2,1-5: “Trong những ngày sau hết… muôn dân sẽ lũ lượt kéo nhau tới, và không còn dân này chống dân kia…”
– Rm 13,11-14: “Anh em hãy thức dậy… hãy tiến bước trong ánh sáng.”
– Mt 24,37-44: “Vậy anh em hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em đến.”
 
1. Mùa Vọng: Lời mời gọi bước vào ánh sáng

Mùa Vọng mở ra cho chúng ta năm phụng vụ mới, và cùng lúc mở ra một cuộc thức tỉnh thiêng liêng. Trong khi xã hội vội vã trang hoàng, mua sắm, tất bật chuẩn bị Giáng Sinh, thì Giáo Hội lại nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ mời gọi:

“Hãy hướng về ngày Chúa lại đến trong vinh quang!”

Ngôn sứ Isaia cho chúng ta thấy một viễn cảnh lạ lùng: muôn dân tiến về núi Sion, không còn hận thù, không còn bạo lực, không còn nước mắt. Đó không chỉ là giấc mơ nhân loại, nhưng là lời hứa của Thiên Chúa.

Thánh Phaolô tiếp nối thị kiến ấy bằng lời khẩn thiết: “Đã đến lúc anh em phải thức dậy”,
thức dậy khỏi những mệt mỏi, khỏi tội lỗi, khỏi bóng tối đang bao phủ tâm hồn.

Và Đức Giêsu, với uy quyền của Con Thiên Chúa, nói rõ:“Hãy tỉnh thức.”
 Người không dọa chúng ta bằng sự kinh hoàng ngày cánh chung, nhưng dạy ta biết sống mỗi ngày như một hành trình gặp gỡ Chúa.
 
2. Mùa Vọng giữa những cơn bão và dòng nước lũ

Năm nay, lời “tỉnh thức” của Chúa càng chạm đến chúng ta mạnh mẽ hơn khi bão lũ tàn phá các vùng miền Trung,  nơi bao gia đình mất sạch tài sản, ruộng vườn bị cuốn trôi, nhiều người phải chạy lũ trong đêm tối.

Nhìn cảnh nước dâng như cuốn đi tất cả, ta thấm thía hơn rằng: Sự sống con người quá mong manh.
Những gì ta tưởng là an toàn có thể biến mất chỉ sau vài giờ cuồng phong.

Trong những đêm mưa trắng trời, khi người dân chỉ kịp ôm nhau chạy khỏi dòng nước đục ngầu, ta nghe rõ hơn lời Chúa: “Đừng để lòng anh em ra nặng nề… Hãy tỉnh thức và cầu nguyện.”

Bão lũ nhắc chúng ta rằng trần gian này không phải là nhà vĩnh cửu.
Cuộc đời này không phải là cùng đích.
Và chúng ta cần một điểm tựa lớn hơn chính mình.

Chúa vẫn đến, âm thầm giữa sóng dữ:
– trong bàn tay kéo một người lên khỏi dòng nước,
– trong nồi cơm sẻ chia cho người mất trắng,
– trong sức mạnh âm thầm của những người cứu hộ,
– trong những giọt nước mắt trao cho nhau sự cảm thông.

Đó là sự hiện diện của Đấng Emmanuel – Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
 
3. Tỉnh thức không phải để sợ hãi, nhưng để yêu thương hơn

Nhiều lần, chúng ta hiểu sai lời “tỉnh thức”, cho rằng Chúa muốn ta sợ hãi trước ngày chung thẩm. Ngược lại, Người muốn chúng ta sống với một trái tim biết đón nhận, biết yêu thương, biết quay về.

Tỉnh thức nghĩa là:
– biết dừng lại;
– biết nhận ra tiếng Chúa trong thinh lặng;
– biết lắng nghe nỗi đau của người xung quanh;
– biết mở lòng trước những nhu cầu của tha nhân.

Trong bối cảnh bão lũ, tỉnh thức còn là dám bước ra khỏi sự dửng dưng để sống lòng bác ái – lời mời gọi cốt lõi của Mùa Vọng.

Chúa đến với ta qua Bí tích Thánh Thể, qua Lời Chúa, qua cầu nguyện, nhưng cũng đến qua người anh em đang nheo nhóc trong nước lũ.
Nếu ta không nhận ra Người ở đó, làm sao ta nhận ra Người trong ngày Người đến trong vinh quang?
 
4. Mùa Vọng: khởi đầu một cuộc trở về

Mùa Vọng không phải là một truyền thống dễ thương, nhưng là một hành trình nội tâm. Giáo Hội mời ta trở về với ba sức mạnh:
- Hi vọng – tin rằng ánh sáng mạnh hơn bóng tối.
- Cầu nguyện – mở lòng để Chúa đến.
- Bác ái – trở thành khí cụ của lòng thương xót.

Chúng ta không chỉ đợi Chúa đến cuối đời, nhưng đón Người ngay hôm nay, trong từng biến cố nhỏ bé của cuộc sống.
Và khi ta biết đón Chúa mỗi ngày, ta không còn sợ ngày Người đến trong vinh quang.
 
5. Cầu nguyện

Lạy Chúa Giêsu,
Mùa Vọng mở ra cho chúng con khát vọng tìm Chúa.
Giữa những bão tố, mất mát, và nước mắt của bao người,
xin cho chúng con nhận ra tiếng Chúa đang mời gọi trở về.

Xin thắp lên trong tâm hồn chúng con ngọn nến của hi vọng.
Xin làm trái tim chúng con biết rung động trước nỗi đau của anh chị em mình.
Xin cho chúng con biết sống tỉnh thức, biết chờ đợi Chúa không phải trong sợ hãi,
nhưng trong yêu thương và phục vụ.

Maranatha – Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến!
Xin ngự đến với người nghèo, người đau khổ.
Xin ngự đến trong những mái nhà trống trơn sau lũ.
Xin ngự đến trong cuộc đời chúng con.
Xin ở lại với chúng con luôn mãi.
Amen.
 
6. Việc làm gợi ý

– Dành thời gian chầu Thánh Thể hôm nay, dù là 10 hay 20 phút.
– Cầu nguyện đặc biệt cho những nạn nhân bão lũ.
– Nếu có thể, hãy chia sẻ một phần nhỏ: một bữa ăn, một món quà, một khoản quyên góp — để chính bạn trở nên ánh sáng Mùa Vọng cho người khác.

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2022

 


Khi chúng ta gặp đau khổ, hay bệnh tật, chúng ta thường ước mong sao phép lạ được xảy ra để ta thoát khỏi bóng đêm đang vây hãm cuộc sống.

Câu chuyện hai người mù đi theo Chúa Giêsu và kêu xin Người “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi!”. Họ đã đi theo Chúa suốt con đường dài, chỉ mong được Chúa xót thương, họ kiên trì, nhẫn nại  mong sao mắt họ được sáng. 

Đoạn đường dài cũng kết thúc khi Chúa đã đến nhà, hai người mù tiến lại gần Chúa hơn, Chúa đã hỏi hai ông: “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin.” Tôi dừng lại ở đây để đặt câu hỏi: sao Chúa lại hỏi “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?”, rõ ràng họ đã tin vào Chúa nên họ mới theo sau Chúa một đoạn đường dài? phải chăng Chúa muốn giờ phút quan trọng giữa Chúa và hai ông, để hai ông tuyên xưng đức tin một các xác tín. Nếu CHúa chữa lành mắt cho hai ông ngay khi họ kêu van, thì đó chỉ là phép lạ ngày lúc đó, và sẽ làm cho đám đông vây quanh Chúa chỉ để được chữa lành phần xác theo ý muốn của họ mà thôi. Chúa rất cẩn trọng cho việc chữa lành thể xác nhưng cũng cần chữa lành tâm hồn. 

Khi hai ông xác tín niềm tin, Chúa sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy.”. Khi chữa lành cho hai ông xong Chúa căn dặn “Coi chừng, đừng cho ai biết!”, nhưng hai ông đã không giữ, "vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng", được sáng mắt hai ông vui quá, muốn loan truyền niềm vui cho mọi người quên đi lời dặn của Chúa. 

Niềm vui của hai người mù thể xác được chữa lành, và viêc các ông tuyên xưng đức tin, giúp chúng ta sống tâm tình mùa Vọng một cách cụ thể hơn: ước mong được biến đổi, ước mong được chữa lành và ước mong được sáng mắt đức tin.

Chỉ trong cõi riêng tư của ta với Chúa, ta mới nghe câu hỏi Chúa trong thẳm sau cõi lòng “Con có tin là Ta làm được điều ấy không?”. Vâng con tin, nếu con xác tín và tin vào quyền năng của Chúa. 

Lạy Chúa con cầu nguyện cho những người đang sống trong bóng đêm của tội lỗi, hay những người không có lối thoát được ơn nhận ra Chúa đang đi với họ để đến điểm dừng của cuộc đời họ được biến đổi. 


Thứ Sáu tuần 1 mùa Vọng
Tin mừng: Mt 9, 27-31


 Khi ấy, Đức Giê-su đang trên đường đi, thì có hai người mù đi theo kêu lên rằng: “Lạy Con Vua Đa-vít, xin thương xót chúng tôi!”
Khi Đức Giê-su về tới nhà, thì hai người mù ấy tiến lại gần. Người nói với họ: “Các anh có tin là tôi làm được điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa Ngài, chúng tôi tin.”
Bấy giờ Người sờ vào mắt họ và nói: “Các anh tin thế nào thì được như vậy.”
Mắt họ liền mở ra. Người nghiêm giọng bảo họ: “Coi chừng, đừng cho ai biết!”
Nhưng vừa ra khỏi đó, họ đã nói về Người trong khắp cả vùng.

Thứ Hai, 28 tháng 11, 2022


Hành động đẹp của em Hoàng Mạnh Chiến, ở TP Cẩm Phả (Quảng Ninh), đã quăng xe, lao vào kéo ông ra khỏi đường ray.


Báo Tuổi trẻ ngày 28-11-2022 đã tường thuật lại hành động đẹp của em Mạnh Chiến học sinh lớp 7: 9h30 ngày 26-11, ông Nguyễn Thanh Vót (69 tuổi, nhà ở tổ 4, khu 7b, phường Cẩm Thịnh, thành phố Cẩm Phả) đi xe máy đến đoạn đường cắt ngang đường sắt thì bị ngã giữa đường ray và không tự đứng dậy được.

Lúc đó đoàn tàu chở than từ hướng thành phố Cẩm Phả về Cửa Ông đang di chuyển tới gần, khiến ông Vót càng luống cuống. Đúng lúc này, em Chiến vừa đạp xe tới.

Thấy ông Vót đang luống cuống giữa đường ray, hiểm nguy cận kề, không chút đắn đo, em Chiến liền quăng xe đạp lao vào kéo ông ra khỏi đường ray. Ngay sau đó, đoàn tàu chở than cũng lao tới.

Nhờ sự giúp đỡ của em Chiến, ông Vót chỉ bị thương nhẹ do thanh gạt của đầu tàu đẩy xe máy của ông trượt đi khoảng 3m. Thoát nạn trong gang tấc, ông Vót rất cảm kích, biết ơn trước sự dũng cảm, nhanh nhạy của em Chiến.


Hành động đẹp của em Chiến, có thể nói ông Vót có phúc vì em Chiến đã thấy và đã hành động, mặc dầu em cũng cho biết sau khi cứu ông Vót ra khỏi đường ray, em thấy sợ vì nếu sức em không kéo nổi mà bị ông Vót giữ lại thì em và ông đều nguy hiểm...


Phúc để được thấy những biến cố xảy ra trong cuộc sống hành ngày và hành động theo tiếng gọi của con tim là được chính ơn mạc khải khám phá chính vẻ đẹp của Thiên Chúa trong từng phút giây.

Thiên Chúa chỉ mạc khải mầu nhiệm Nước trời cho những tâm hồn đơn sơ khiêm hạ. Những kẻ cậy mình khôn ngoan không được biết những kín nhiệm của trời cao. Thiên Chúa yêu thương người hèn mọn và bênh vực người yếu đuối. Chính trong sự nhỏ bé của con người, huyền nhiệm tình yêu được bày tỏ.


Lạy Chúa, con tạ ơn Chúa vì tâm hồn đơn sơ của em Chiến đã giúp em dũng cảm cứu người, cuộc sống vẫn còn nhiều nghĩa cử đẹp, tử tế đó là cái phúc rất lớn mà không phải ai cũng thấy.

Thứ Ba tuần 1 mùa Vọng - Hãy vui mừng (Lc 10,21-24)

Tin mừng: Lc 10, 21-24


Được Thánh Thần tác động, Đức Giê-su hớn hở vui mừng nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu kín không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.

“Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi. Và không ai biết người Con là ai, trừ Chúa Cha, cũng như không ai biết Chúa Cha là ai, trừ người Con, và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho.”

Rồi Đức Giê-su quay lại với các môn đệ và bảo riêng: “Phúc thay mắt nào được thấy điều anh em thấy!

Quả vậy, Thầy bảo cho anh em biết: nhiều ngôn sứ và nhiều vua chúa đã muốn thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, muốn nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe.”

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2022

Là người, ai cũng có bệnh không nhẹ thì nặng, có những người bệnh nan y chạy thầy chạy thuốc đến tán gia bại sản vẫn không chữa trị được. Vì thế, khi được nghe chỗ nào  có cha này, thầy kia, bà nọ có khả năng chữa bệnh là họ tìm mọi cách để chạy đến để mong phép màu được xảy ra trên cuộc đời họ. Thật thương cho các bệnh nhân, nhưng rồi mấy ai được chữa lành, đôi khi tiền mất tật mang.

Trong thời Chúa Giêsu, Tin mừng tường thuật lại rất nhiều phép lạ Chúa đã chữa cho người mù được thấy, kẻ què đi được, người chết sống lại, nhưng với điều kiện bệnh nhân muốn và phải tin.

Câu chuyện chữa lành người đầy tớ của viên đại đội trưởng trong Tin mừng Thánh Matthêu tường thuật: viên đại đội trưởng đến gặp Đức Giêsu để nài xin Người chữa cho tên đầy tớ của ông bị tê bại đang nằm liệt đau đớn.

Trước tình thương của người chủ dành cho đầy tớ, Đức Giêsu đã nói với ông là chính Người sẽ đến chữa cho cậu ta. Có lẽ ông đã biết nhiều và nghe danh tiếng Chúa Giêsu, ông đã tuyên xưng niềm tin vào Chúa “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh".



Chúa Giêsu ngạc nhiên trước niềm tin của viên đại đội trưởng, khi Chúa nói với những người đang theo Chúa  “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế."

Lòng tin đi với đức bác ái sẽ được chữa lành, viên đại đội trưởng không xin cho ông, hay gia đình ông, mà là ông xin cho đầy tớ của ông, ông đã cúi xuống với tha nhân trong niềm xác tín, Chúa đã nâng ông lên và đáp ứng lời cầu xin của ông.

Lạy Chúa, con đang bắt đầu mùa Vọng với lời mời gọi con hãy tin vào quyền năng của Chúa trong cuộc đời, để con được biến đổi, để qua lời cầu nguyện của con tình yêu và lòng thương xót của Chúa được chữa lành những bệnh nhân đang cần được chữa lành cho dù họ là ai, nhưng họ tin là được. 




Thứ Hai tuần 1 mùa Vọng (Mt 8,5-11)
Tin mừng: Mt 8, 5-11

Khi Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin:  “Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm.”

Người nói: “Chính tôi sẽ đến chữa nó.” Viên đại đội trưởng đáp: “Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh.

Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: ‘Đi!’, là nó đi, bảo người kia: ‘Đến!’, là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: ‘Làm cái này!’, là nó làm.”

Nghe vậy, Đức Giê-su ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: “Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ít-ra-en nào có lòng tin như thế.

Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Áp-ra-ham, I-xa-ác và Gia-cóp trong Nước Trời.”

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2022

Con người sinh ra để rồi chết, chết để được sống mãi hay để bị huỷ diệt là cách chúng ta chọn lựa: tỉnh hay mê. 

Tỉnh khi ta biết canh thức, biết làm cho sinh lời nén bạc Chúa trao đó là quỹ thời gian bắt đầu cho một năm phụng vụ mới, làm sao để cho thời gian sinh lợi từng giây phút cho tử tế cho có trách nhiệm với chính mình, với gia đình và với những ai ta có mối tương giao.

Mê khi "thiên hạ ăn uống, cưới vợ lấy chồng ..." rồi cơn hồng thuỷ ập đến bất ngờ.

Lời nhắc nhỡ của Thánh Phao lô dành cho giáo đoàn Rôma cũng chính là lời nhắc nhở cho mỗi người chúng ta, ngay bây giờ và lúc này đây: "Đêm sắp tàn, ngày gần đến. Vậy chúng ta hãy loại bỏ những việc làm đen tối, và cầm lấy vũ khí của sự sáng để chiến đấu. Chúng ta hãy ăn ở cho đứng đắn như người đang sống giữa ban ngày : không chè chén say sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ ghen tương. Nhưng anh em hãy mặc lấy Chúa Giê-su Ki-tô, và đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng." (Rm13, 12-14)

Lạy Cha, hôm nay những người con của Cha được bước vào mùa Xuân phụng vụ mới, con cảm ơn cha đã cho con tiếp tục được sống, được nhận ân sủng của Cha ban cho con và nhân loại. Con xin dâng lên cha gia đình con, giáo xứ con, đất nước của con và cả thế giới này trong bàn tay quan phòng và yêu thương của Cha. 

Xin cho con và những người con của cha biết tỉnh trước những lời mời gọi làm cho xa rời tình cha, biết tỉnh trước những nguy cơ dẫn đến chỗ diệt vọng.

Chúa vẫn đang gõ cánh của lòng ta, còn mở hay không là tự do của mỗi người.

Chúa nhật 1 mùa Vọng năm A (Mt 24,37-44)


Tin mừng: Mt 24, 37-44

Khi ấy, Đức Giê-su nói với các môn đệ rằng: “Thời ông Nô-ê thế nào, thì ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy.

Vì trong những ngày trước nạn hồng thuỷ, thiên hạ vẫn ăn uống, cưới vợ lấy chồng, mãi cho đến ngày ông Nô-ê vào tàu.

 Họ không hay biết gì, cho đến khi nạn hồng thuỷ ập tới cuốn đi hết thảy. Ngày Con Người quang lâm cũng sẽ như vậy.

Bấy giờ, hai người đàn ông đang làm ruộng, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại; 41 hai người đàn bà đang kéo cối xay, thì một người được đem đi, một người bị bỏ lại.

 “Vậy anh em hãy canh thức, vì anh em không biết ngày nào Chúa của anh em sẽ đến.

 Anh em hãy biết điều này: nếu chủ nhà biết vào canh nào kẻ trộm sẽ đến, hẳn ông phải canh thức, không để nó khoét vách nhà mình đâu.

Cho nên anh em cũng vậy, anh em hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không ngờ, thì Con Người sẽ đến.”