Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

" THẦY LÀ ĐƯỜNG, LÀ SỰ THẬT VÀ LÀ SỰ SỐNG, KHÔNG AI ĐẾN ĐƯỢC VỚI CHA MÀ KHÔNG QUA THẦY" (Ga 14,6)

Đức Giêsu chính là Đường, dẫn chúng ta đi từ nhịp cầu đau khổ đến bến bờ vinh quang, từ cõi chết trở về cõi sống, từ đời sống tạm bợ tới cuộc sống vĩnh hằng, từ trần gian tục lụy về quê hương thiên đàng.

Đức Giêsu chính là Sự thật. Sự thật tuyệt đối, sự thật về một Thiên Chúa yêu thương và cứu chuộc con người. Sự thật sẽ giải thoát chúng ta.
Đức Giêsu chính là Sự sống. Sự sống vĩnh cửu, sự sống từ cung lòng Cha ban cho mọi loài được sống. Sự sống đã giải thoát con người khỏi chết muôn đời. Người chính là Đấng cứu độ duy nhất. Cũng như “Mọi con đường đều dẫn tới Rôma”, thì mọi con đường cứu độ đều phải dẫn đến con đường Giêsu. Tất cả loài người đều được cứu độ nhờ danh của Người, kể cả những con người không biết Người, nhưng sống theo lương tâm ngay lành, đều được Người ban ơn cứu độ. Sách Công vụ Tông đồ viết:”Thiên Chúa không ban một danh nào khác dưới bầu trời, để nhờ danh đó mà chúng ta được ơn cứu độ”.
•  Con đường của Người là đường phục vụ, đường yêu thương. Vì thế những ai muốn đi trên con đường của Người cũng phải dấn thân phục vụ anh em, và tận tình yêu thương con người.
•  Con đường của Người là đường thánh giá, đường đau khổ. Vì thế những ai bước đi trên con đường ấy cũng phải dám hy sinh bản thân, và sẵn lòng chịu khổ vì danh Đức Giêsu.

Hy sinh bao giờ cũng cho tâm hồn nét đẹp cao thượng. Với tình yêu, những khó khăn kia dường như nhỏ lại, những vất vả như bị xóa nhòa. Lòng chúng ta lại thấy vui hơn, cuộc đời thênh thang rộng mở.

Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã về với Chúa Cha trong vinh quang sau khi đã sống một đời yêu thương tự hiến. Xin cho con cũng biết đi trên con đường của Chúa, là yêu thương phục vụ anh em, để cuối con đường thập giá và đau khổ con được hợp hoan với Chúa trong vinh quang nước trời.

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

NGÀY CỦA MẸ.

Tôi tổ chức cho các em thiếu nhi trong giáo xứ mừng NGÀY CỦA MẸ. tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi nhìn thấy các em ngồi kề bên mẹ mình tham dự Thánh Lễ thật đặt biệt này, đầu thánh lễ là phần Nhớ Về Công Ơn Mẹ, những giọt nước mắt từ tư tuôn rơi khi tâm trạng của một ai đó giống như tâm trạng của nhân vật trong vở kịch, và trong Thánh lễ, mẹ con cùng xúc động, rồi những lời xin lỗi của những người con được đọc lên sau kinh Lạy Cha, đã làm biết bao tiếng sụt sùi lặng lẽ tuôn rơi. Vâng, ai lại không phải sinh ra từ dạ mẹ, được nâng niu nuôi nấng, ấp ủ chở che từ đôi bàn tay ấm áp của tình mẫu tử,  dẫu nhọc nhằn vất vả sớm hôm mẹ vần hi sinh cho ta, mong ta nên người. Vậy mà ta nào có hiểu hết tình mẹ dành cho ta, để ta trách mẹ, ta hờn mẹ khi mẹ không là theo ý ta, mẹ có thể thức trắng đêm khi ta bịnh, những ta có chăm sóc nỗi mẹ một ngày khi mẹ trở gió,  Mẹ ơi, mẹ hãy tha lỗi cho con.

Hạnh phúc cho những ai con có mẹ bên cạnh, con được cất tiếng gọi: "Mẹ  ơi!"

Còn tôi hôm nay, như mọi ngày ,tôi gọi điện thoại  thăm mẹ: " con mừng lễ ngày của mẹ nhé, con cầu nguyện cho mẹ và xin Chúa luôn ban cho mẹ sức khỏe" chỉ có vậy thôi. vì lý tưởng tôi chọn không cho tôi ngày ngày ở bên mẹ, nhưng trong mọi giờ kinh nguyện, cùng những hi sinh, tôi tin Chúa luôn cầu nguyện cho  mẹ tôi thật nhiều ơn . Mẹ tôi luôn mong tôi sống tốt lý tưởng tôi đã chọn, vậy là mẹ vui lắm.
Mẹ ơi ! con cám ơn mẹ. con cám ơn mẹ nhiều lắm. Con yêu mẹ như Chúa yêu con và yêu mẹ vậy đó.
"Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao? "(Lc 24,32)
Ai đã từng có một lần thất bại trong tình yêu hay trên đường sự nghiệp sẽ hiểu được tâm trạng buồn phiền chán nản, nặng trĩu ưu sầu của hai môn đệ trên đường Emmau. Mộng vàng tan bay, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hy vọng bỗng dưng đổ vỡ tan tành. Những năm tháng theo Thầy đi rao giảng, họ luôn ôm ấp hoãi bảo lớn lao. Mong được cái gì đó cho mình và cho thầy, nay con đâu nữa! thầy chết coi như hết, phải tìm đường trở về lại để rồi từ đó khởi đầu cho 1 giai đoạn sống mới.

Vâng, chính nổi buồn mất mát và nổi đau tuyệt vọng đã làm cho họ không còn nhạy cảm với những thực tại xung quanh. Họ đã không nhận ra Đức Giêsu Phục Sinh đang cùng đi với họ. Ưu tư duy nhất là ưu tư về chính mình. Thái độ ấy đã bịt mắt, đã che đi nguồn sáng nên họ đã không nhận ra sự hiện diện đầy thân tình của Đấng Phục Sinh.

Nỗi buồn đã có người lắng nghe, chia sẻ và  có lẽ các ông đã khám phá ra người đồng hành một ánh sáng mới, mà chính nguồn sáng đó thôi thúc các ông mời Chúa ở lại. đây chính là giây phút vàng, một quyết định thật sáng khi các ông đã lắng nghe lời giai thích Kinh Thánh của vị khách đồng hành. Thật tuyệt vời khi tấm bánh được cầm lên, cử chỉ sao quá thân quen, Ôi! Đúng là thầy, và thầy đâu rồi. Tất cả chỉ có thế thôi, đúng là Thầy. Các ông lại quay trở lại, để tiếp tục hành trình với thầy Giêsu không phải với thân xác loài người nhưng với đức tin và ân sủng từ nơi thân xác phục sinh của Chúa

Trong hành trình theo Chúa, có tôi lúc phải đối diện với vô vàn khó khăn phức tạp của đời sống muôn mặt. Có những thất bại, có những chống đối làm choáng váng, ngỡ ngàng hoang mang vì Đức Giêsu như không còn hiện diện và can thiệp. Ngài dường như bỏ mặc cho thế gian hoành hành,. Và đôi khi tôi hỏi Chúa ở đâu? Và tôi đã chiêm nghiệm rằng trong những lúc buồn nhất người mà tôi chia sẻ đầu tiên phải là Chúa, chỉ có Chúa mới khai mở cho tôi con đường của chân lý, ánh sáng và sự thật.
Xin Chúa, giúp con tìm thấy Chúa trong đêm tối đức tin, tìm thấy Chúa trong cô đơn, trong yếu đuối của con.