Trong một cuộc hội thảo với đông đảo người tham dự, vị diễn thuyết gia nổi tiếng chậm rãi bước lên bục, chẳng nói chẳng rằng mà rút ngay trong túi ra một tờ 20 USD (tương đương 460 nghìn đồng).
Ông mỉm cười hỏi hơn 200 người ngồi bên dưới: "Có ai muốn lấy tờ 20 USD này không?"
Vô số cánh tay đồng loạt giơ lên.
Vị diễn thuyết gia lại hỏi: "Tôi định tặng cho 1 người bất kỳ trong hội trường này tờ 20 USD trong tay mình, nhưng trước đó thì người được tặng sẽ phải làm giúp tôi một việc." Ông từ tốn nhìn lướt quanh một lượt: "Còn ai muốn lấy nữa không?"
Một số cánh tay vẫn đưa lên giữa không trung.
Diễn thuyết gia lớn tuổi mỉm cười: "Vậy nếu như tôi làm thế này thì sao?" Sau đó, ông ném tờ tiền xuống đất, dùng chân giẫm vào nó rồi bình thản nhặt tờ tiền lấm bẩn lên.
Ông tiếp tục hỏi: "Bây giờ còn ai muốn nó nữa nào?"
Vẫn có một vài người kiên trì giơ tay.
Lúc này, vị diễn thuyết gia chậm rãi phát biểu: "Các bạn vừa mới được học một tiết học vô cùng ý nghĩa. Bất luận tôi có làm gì với tờ tiền này, các bạn vẫn muốn có nó, bởi nó không hề bị mất đi giá trị của mình, vẫn luôn là 20 USD. Trong cuộc đời, mỗi chúng ta đều rất nhiều lần bị quyết định của bản thân hoặc vì những hoàn cảnh khó khăn bên ngoài tác động mà gục ngã, mà tổn thương. Chúng ta cho rằng mình không xứng đáng thế nọ thế kia, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, trong mắt Thượng đế, giá trị của chúng ta cũng không bao giờ thay đổi. Kỳ thực, bạn có sạch sẽ hay bẩn thỉu, ăn mặc lấm lem hay sang trọng thì cũng vẫn luôn là báu vật vô giá." (Nguồn Internet)
Câu chuyện giá trị tờ tiền 200 USD, gợi mở cho tôi về giá trị của bản thân, tôi có mặt ở thế gian này là do chính tình yêu của CHúa dựng nên tôi, tôi có một vị trí trong trái tim lòng thương xót của Chúa, và chắc chắn Chúa biết tôi cần gì và Chúa biết tôi đang cần Chúa. Bài học từ viên đại đội trưởng cầu xin Chúa cứu người nô lệ của ông gần chết. Tôi tâm đắc câu tuyên xưng của ông khi Chúa đang trên đường đến nhà ông: "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi! là nó đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này! là nó làm."
Chúa đã khen lòng tin của ông, và người đầy tớ đã được chữa lành.
Mỗi người đều có giá trị riêng, điều quan trọng là ta tin và quyền năng của Chúa trên cuộc đời ta, cho dù ta có là gì và có tội lỗi như thế nào, Chúa vẫn chờ đợi ta.
Hôm nay tôi cầu nguyện cho những nạn nhân của trận bão Mangkhut.
Thứ Hai Tuần thứ 24 Thường Niên
Lời Chúa:
Lc 7,1-10
1 Sau khi đã nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Đức Giêsu vào thành Caphácnaum.2 Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người ấy lắm.3 Khi nghe đồn về Đức Giêsu, ông cho mấy kỳ mục của người Do Thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.4 Họ đến gặp Đức Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho.5 Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta."6 Đức Giêsu liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.7 Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh.8 Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Đi! là nó đi; bảo người kia: "Đến! là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này! là nó làm."9 Nghe vậy, Đức Giêsu thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítsraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế."10 Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.