Thứ Năm Tuần II Mùa Chay
Lời Chúa:
Lc 16,19-31
19 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là, ngày ngày yến tiệc linh đình. 20 Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, 21 ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của người ấy. 22 Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các thiên thần đem lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. 23 Trong hoả ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đằng xa có Abraham và Ladarô trong lòng Ngài, 24 liền cất tiếng kêu la rằng:
"Lạy Cha Abraham, xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này. 25 Abraham nói lại: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. 26 Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được".
27 Người đó lại nói: "Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, 28 vì tôi còn năm người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này". 29 Abraham đáp rằng: "Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các Ngài". 30 Người đó thưa: "Không đâu, lạy Cha Abraham! Nhưng nếu có ai trong kẻ chết về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải". 31 Nhưng Abraham bảo người ấy: "Nếu chúng không chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng chẳng chịu nghe đâu".
Hình ảnh so sánh giữa hai phận người khi còn ở trần gian và khi chết đi mà Thánh Luca mô tả làm cho tôi suy nghĩ: tôi là ai trong hai mẫu người này.
Trong sứ điệp mùa Chay năm nay, Đức Thánh Cha Phan-xi-cô nói đến sự dửng dưng của con người thời nay, phần nào cho thấy sự dửng dưng ngay trong câu chuyện ông La-da-rô và người phú hộ. Có lẽ ông phú hộ nhìn thấy ông La-da-rô ngày này qua ngày kia nghèo khổ ghẻ chóc nằm trước nhà mình là chuyện bình thường, bình thường đến nỗi ông không hề để ý đến con người bất hạnh này. Và câu chuyện kết thúc như thế nào ta cũng đã biết. Nhưng biết rồi ta làm gì đây, hay ta vẫn cứ dửng dưng thờ ơ trước nhu cầu của người khác, trước tiến kêu cứu của anh chị em ta. ngay cả môi trường ta đang sống cũng đang kêu gào khi mà không khí ngày càng ô nhiễm, nạn phá hoại rừng, hay thực phẩm hằng ngày ta dùng ai ai cũng lo sợ về hóa chất...
Lạy Chúa xin cho con trái tim bằng thịt và dòng máu cháy lửa yêu thương để con biết khóc cho nỗi đau của anh chị em con, để con biết cười với anh chị em con khi họ thành công, biết an ủi khi họ thất bại.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét