Cuối tuần đọc được câu chuyện đẹp, câu chuyện có lẽ cũng mua nhiều nước mắt của người đọc " chồng cũ ơi, hiến tặng anh lá gan không có nghĩa em còn tình cảm" sau đó người chồng cũng tâm sự "vợ cũ ơi anh nợ em mạng sống của mình" câu chuyện được đăng trên trang http://vnexpress.net/
Mời bạn hãy đọc để trân quý sự thủy chung.
Câu chuyện của người vợ
Giờ đây, em ngồi viết tâm thư này cho anh, mong anh hiểu: “Việc em tặng anh một phần lá gan của em không phải vì còn lụy tình với anh đâu. Anh đừng nghĩ như thế mà tìm cách liên lạc. Em đã nói rất rõ, cho dù bất cứ là ai, nếu cứu được người ta em sẽ giúp. Em còn nhớ ngày mẹ anh đến gia đình nhờ mẹ em liên lạc với em xin gặp cháu để tìm gan tương đồng ghép cho anh, em đã nói với mẹ anh rất rõ rằng không muốn anh biết việc này và phải cam đoan giữ bí mật cho tới chết”. Em không muốn hy sinh sức khỏe của con để cứu người phụ bạc như anh đâu nhưng Phật có dạy “Sống ở đời cần có hai chữ từ bi”. Em muốn làm một việc thiện tích đức cho con, luôn nghĩ rằng ngoài kia còn nhiều mảnh đời rất khổ, một phần lá gan thì có xá gì?
Đừng nghĩ em còn yêu anh mà cố liên lạc nữa. Việc con không gọi anh bằng “ba” thì anh cũng đừng trách con. 15 tuổi đầu, hai con rất nhạy cảm và nó biết phải làm gì, cư xử như thế nào, xứng đáng gọi bằng “ba” hay không là do bé tự quyết định. Các con nói với em chỉ có thể gọi anh bằng "chú" mà thôi. Em từng khuyên con rất nhiều nhưng có lẽ sẽ không thay đổi được gì. Yến Nhi có nói với em “Con muốn mẹ không nhắc đến chú ấy, thời gian con sẽ quên”. Anh cứ yên tâm về các con, gần 10 năm qua anh không liên lạc và gặp con nên giờ liên lạc chắc các con đang bị sốc đôi chút về tâm lý. Hai chị em nó rất ngoan, học rất giỏi và đạt được những thành tích nhất định. Đừng cố liên lạc nữa anh nhé, hãy để cho quá khứ ngủ yên mãi mãi. Mong rằng khi anh đọc xong thư này hãy buông tha cho mẹ con em. Đừng lụy phiền nữa, đừng đến nhà mẹ em và hỏi em ở đâu. Thời chúng ta qua rồi, hết thật rồi anh. Nếu anh còn yêu các con xin hãy cho chúng được bình yên. Cảm ơn anh. (Thùy)
Tôi là chồng của tác giả bài viết: Chồng cũ ơi, hiến tặng anh lá gan không có nghĩa em còn tình cảm.
Gửi em! Anh viết tâm thư này gửi đến Tâm sự không biết em có đọc được không nhưng vẫn viết, anh nghĩ có lúc vô tình em sẽ đọc được, có lẽ là lần đầu cũng như lần cuối anh viết thư theo hình thức công khai này. Anh xem được bài em viết là nhờ chị Hồng của em gửi link. Chị ấy có nhắn nhủ với anh nếu còn thương các con thì xem những gì em viết. Đọc tâm thư em viết đến đâu anh đau đớn đến đó, ước có thể chết đi để đền tội lỗi đã gây ra với em và các con. Anh ân hận lắm vì những nhục dục tầm thường, hèn mọn. Anh biết giờ nói ra những lời này với em cũng là vô nghĩa, đáng lẽ tới chết anh cũng không biết được ai là người hiến tặng gan cho anh, trả viện phí cho ca phẫu thuật cứu lấy mạng sống của mình đâu em à. Mẹ đã cho anh biết trước khi bà qua đời, mẹ mất ngày 25/9/2015 và hôm 25/9/2016 vừa rồi là giáp năm đó em. Anh không thể liên lạc với em để các con về thọ tang người mà chúng gọi là bà nội.
Gia đình anh đều nợ em quá nhiều, mẹ đã gây tổn thương cho em quá lớn khi đứng về phía anh để ly hôn em, rồi cũng chính mẹ đã đến cầu xin em cứu anh. Mẹ nói rất ân hận khi đã không tin em và mất đi người con dâu đáng quý. Mẹ chỉ mong trước khi nhắm mắt được nhìn thấy các cháu và thấy em lần cuối để nói lời tạ lỗi nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Liên lạc tìm em chỉ là trong vô vọng, chỉ biết trách mình là kẻ ngu dốt, rẻ mạt và tầm thường. Sau khi ly hôn, anh ảo tưởng rằng mình đã có cuộc đời mới tốt đẹp nhưng đã sai lại càng sai khi tiền bạc và việc công ty anh giao hết cho Ngân. Ngân thỏa thuận nếu anh muốn chu cấp nuôi các con phải giao việc công ty và tiền cho cô ấy quản lý. Lúc đó Ngân lấy lý do là việc chu cấp nuôi con phải rõ ràng và cần phải biết. Vì muốn giữ gìn hạnh phúc với Ngân nên anh đã đồng ý.
Sau đó Ngân dần dần lấy hết tiền và chuyển qua bất động sản, hủy tư cách pháp nhân của anh tại công ty và gian manh hơn khi con trong bụng cô ấy chỉ là sự ngụy biện và giả tạo. Cay đắng hơn khi biết anh bị tai nạn dập nát gan thì Ngân đã cắt đứt mọi liên lạc, chỉ có em cứu anh, cứu một người chồng tồi. Anh không biết thời gian qua em làm thế nào để nuôi các con trong khi tiền anh gửi nuôi con vào tài khoản em vẫn còn nguyên vẹn. Chắc em sống rất khổ và vất vả lắm phải không? Anh đã quỳ dưới chân mẹ em để xin được tha thứ và xin mẹ cho biết em đang ở đâu.
Mẹ từ chối vì anh làm khổ em quá nhiều và nói em không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh và gia đình anh nữa. Mẹ cũng nói sau gần 10 năm ly hôn em đã có cuộc sống mới và hai con đã mang họ người khác rồi nên anh đừng hy vọng điều gì. Mẹ nói sẽ không để em và các con chịu tang cho mẹ anh. Mẹ hận anh cũng được, đánh mắng anh cũng chẳng sao nhưng làm sao mẹ có thể tuyệt tình đến vậy? Mẹ đuổi anh đi và không tiếp bất kỳ ai từ gia đình anh. Gia đình anh vong ân bội nghĩa, xấu xa, đẩy em vào đường cùng nên đây có lẽ là cái giá quá đắt cho cuộc đời anh.
Cố liên lạc tìm được thông tin con trên mạng thì anh chỉ nghe con gọi là “Chú”. Anh có nói chuyện với con và biết em đã dạy các con rất tốt, chúng rất ngoan và lễ phép. Anh biết suy nghĩ của con trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của nó. Nó chậm rãi nói từng câu từng chữ mà anh nghe như muốn tan nát cả lòng “Con biết chú là ai và nhiều hơn thế”, "Con rất bận và học nhiều. Sau lần nói chuyện với chú qua chat, con sẽ khóa trang cá nhân. Cảm ơn chú quan tâm đến con”. Em đã tuyệt tình, cạn nghĩa với anh, kể cả con cũng đối với anh như thế. Giờ có hối hận anh cũng không một lần được gặp các con nữa, sống không bằng chết. Anh biết đã quá muộn màng nhưng xin cho anh một lần tạ lỗi với em và các con.(Thành)
Gửi em! Anh viết tâm thư này gửi đến Tâm sự không biết em có đọc được không nhưng vẫn viết, anh nghĩ có lúc vô tình em sẽ đọc được, có lẽ là lần đầu cũng như lần cuối anh viết thư theo hình thức công khai này. Anh xem được bài em viết là nhờ chị Hồng của em gửi link. Chị ấy có nhắn nhủ với anh nếu còn thương các con thì xem những gì em viết. Đọc tâm thư em viết đến đâu anh đau đớn đến đó, ước có thể chết đi để đền tội lỗi đã gây ra với em và các con. Anh ân hận lắm vì những nhục dục tầm thường, hèn mọn. Anh biết giờ nói ra những lời này với em cũng là vô nghĩa, đáng lẽ tới chết anh cũng không biết được ai là người hiến tặng gan cho anh, trả viện phí cho ca phẫu thuật cứu lấy mạng sống của mình đâu em à. Mẹ đã cho anh biết trước khi bà qua đời, mẹ mất ngày 25/9/2015 và hôm 25/9/2016 vừa rồi là giáp năm đó em. Anh không thể liên lạc với em để các con về thọ tang người mà chúng gọi là bà nội.
Gia đình anh đều nợ em quá nhiều, mẹ đã gây tổn thương cho em quá lớn khi đứng về phía anh để ly hôn em, rồi cũng chính mẹ đã đến cầu xin em cứu anh. Mẹ nói rất ân hận khi đã không tin em và mất đi người con dâu đáng quý. Mẹ chỉ mong trước khi nhắm mắt được nhìn thấy các cháu và thấy em lần cuối để nói lời tạ lỗi nhưng mọi chuyện đã quá muộn màng. Liên lạc tìm em chỉ là trong vô vọng, chỉ biết trách mình là kẻ ngu dốt, rẻ mạt và tầm thường. Sau khi ly hôn, anh ảo tưởng rằng mình đã có cuộc đời mới tốt đẹp nhưng đã sai lại càng sai khi tiền bạc và việc công ty anh giao hết cho Ngân. Ngân thỏa thuận nếu anh muốn chu cấp nuôi các con phải giao việc công ty và tiền cho cô ấy quản lý. Lúc đó Ngân lấy lý do là việc chu cấp nuôi con phải rõ ràng và cần phải biết. Vì muốn giữ gìn hạnh phúc với Ngân nên anh đã đồng ý.
Sau đó Ngân dần dần lấy hết tiền và chuyển qua bất động sản, hủy tư cách pháp nhân của anh tại công ty và gian manh hơn khi con trong bụng cô ấy chỉ là sự ngụy biện và giả tạo. Cay đắng hơn khi biết anh bị tai nạn dập nát gan thì Ngân đã cắt đứt mọi liên lạc, chỉ có em cứu anh, cứu một người chồng tồi. Anh không biết thời gian qua em làm thế nào để nuôi các con trong khi tiền anh gửi nuôi con vào tài khoản em vẫn còn nguyên vẹn. Chắc em sống rất khổ và vất vả lắm phải không? Anh đã quỳ dưới chân mẹ em để xin được tha thứ và xin mẹ cho biết em đang ở đâu.
Mẹ từ chối vì anh làm khổ em quá nhiều và nói em không còn bất kỳ mối quan hệ nào với anh và gia đình anh nữa. Mẹ cũng nói sau gần 10 năm ly hôn em đã có cuộc sống mới và hai con đã mang họ người khác rồi nên anh đừng hy vọng điều gì. Mẹ nói sẽ không để em và các con chịu tang cho mẹ anh. Mẹ hận anh cũng được, đánh mắng anh cũng chẳng sao nhưng làm sao mẹ có thể tuyệt tình đến vậy? Mẹ đuổi anh đi và không tiếp bất kỳ ai từ gia đình anh. Gia đình anh vong ân bội nghĩa, xấu xa, đẩy em vào đường cùng nên đây có lẽ là cái giá quá đắt cho cuộc đời anh.
Cố liên lạc tìm được thông tin con trên mạng thì anh chỉ nghe con gọi là “Chú”. Anh có nói chuyện với con và biết em đã dạy các con rất tốt, chúng rất ngoan và lễ phép. Anh biết suy nghĩ của con trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi của nó. Nó chậm rãi nói từng câu từng chữ mà anh nghe như muốn tan nát cả lòng “Con biết chú là ai và nhiều hơn thế”, "Con rất bận và học nhiều. Sau lần nói chuyện với chú qua chat, con sẽ khóa trang cá nhân. Cảm ơn chú quan tâm đến con”. Em đã tuyệt tình, cạn nghĩa với anh, kể cả con cũng đối với anh như thế. Giờ có hối hận anh cũng không một lần được gặp các con nữa, sống không bằng chết. Anh biết đã quá muộn màng nhưng xin cho anh một lần tạ lỗi với em và các con.(Thành)
Cuộc sống chỉ cần có đức tin bằng hạt cải thì mọi khó khăn cũng sẽ hóa giải, hận thù sẽ được thứ tha. Câu chuyện của Thùy và Thành là bài học cho các đôi bạn trẻ.
Xin Chúa cho mọi người sống có đức tin, sống phải có lòng biết ơn và trân trọng sự hy sinh của người khác.
Chúa Nhật Tuần thứ 27 Thường Niên C
Lời Chúa:
Lc 17,5-10
5 Các Tông Đồ thưa với Chúa Giê-su rằng : "Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con." 6 Chúa đáp : "Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : ' Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc ', nó cũng sẽ vâng lời anh em. 7 "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó : 'Mau vào ăn cơm đi', 8 chứ không bảo : 'Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau !' ? 9 Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao ? 10 Đối với anh em cũng vậy : khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói : chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi."
0 nhận xét:
Đăng nhận xét