Thứ Năm, 7 tháng 4, 2016

Sáng nay, trên báo Tuổi trẻ có bài viết về "tiếng ồn" đáng để cho ta suy nghĩ, luyện tập để biết đi nhẹ, nói khẽ. Điều này có thể có người cho rằng "lão" quá, thời nay mà sống như vậy thì không thể xì tin hay xì tai gì đó, hay là lập dị, khác người, cứ oan oan mới có uy chứ!.

Sống trong tiếng ồn mãi sẽ trở thành "điếc" vì lỗ tai quen nghe ồn ào, nhất là ai có thói quen lúc nào cũng cho tai nghe vào lỗ tai, cứ quan sát một số bạn trẻ ngồi với nhau, tay thì lướt, trượt, đầu thì lắc lư, tai thì gắn phone, chân thì vắt vẻo đung đưa, nếu người bên cạnh hỏi gì đó thì "hả" một tiếng hết cả hồn rồi oang oang nói cười , tai nghe vẫn cấm trong lỗ tai!

Tìm được một không gian yên tĩnh trong thành phố quả là khó. Thế nhưng đó là tiếng ồn bên ngoài, tiếng ồn ấy có ảnh hưởng đến tâm sinh lý ta không? Chắc chắn là có, lúc nào cũng ồn ào, lúc nào cũng nói to là cho ta thiếu đi phần trầm lắng nó cũng làm cho biết bao nhiêu xung đột xảy ra, vì không ai muốn hơn ai khi tranh cãi.

http://tuoitre.vn/tin/ban-doc/tieu-diem/20160407/on-chut-co-sao-dau/1079974.html

Môi trường cũng bị ô nhiễm do tiếng ồn gây ra làm nguy hại đến sức khỏe của cộng đồng. vì thế cần phải tập luyện: tham gia giao thông không bóp còi, trả lời điện thoại vừa đủ cả hai cũng nghe, nơi chỗ đông người cười nói sao cho văn minh lịch sự, mở nhạc nghe không ảnh hưởng đến hàng xóm... mỗi ngày tôi sẽ nhìn lại xem tôi có giữ cho nơi tôi sinh hoạt được sự yên tĩnh không?

Tôi nhìn vào đám đông của bài tin mừng hôm nay, họ phải im lặng lắm, vì họ ngồi lắng nghe Chúa dạy, mà thời đó đâu có loa, âm ly như bây giờ. Khi thấy đam đông Chúa chặng lòng thương vì họ đói mệt. Câu hỏi của Chúa "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?". Câu hỏi này đã được một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người".
Và nhờ đó mà Chúa đã dâng lên Chúa Cha lời tạ ơn để có đủ lương thực cho đám đông. Thinh lặng, lắng nghe và chia sẻ là điều cần thiết trong cuộc sống. Thinh lặng để nhìn thấy nhu cầu của người khác, lắng nghe để biết người khác đang cần gì, sẵn sàng chia sẻ khi được mời gọi.

Sau những việc làm trong ngày, Chúa đã tìm về nơi thanh vắng để cầu nguyện, để tạ ơn.
Xin cho mỗi người biết giữ cho môi trường được trong sạch, và xin cho mọi người biết tìm về nơi thanh vắng sau một ngày để nhìn lại một ngày sống đã qua và hướng đến một ngày sống tiếp theo trog bình an và hạnh phúc.

Thứ Sáu tuần II mùa Phục sinh
Lời Chúa: 
 Ga 6,1-15
1 Khi ấy, Chúa Giêsu đi sang bên kia biển Galilêa, cũng gọi là Tibêria. 2 Có đám đông dân chúng theo Người, vì họ đã thấy những phép lạ Người làm cho những kẻ bệnh tật. 3 Chúa Giêsu lên núi và ngồi đó với các môn đệ. 4 Lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái đã gần tới. 5 Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?" 6 Người hỏi như vậy có ý thử ông, vì chính Người đã biết việc Người sắp làm. 7 Philipphê thưa: "Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút".
8 Một trong những môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: 9 "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người". 10 Chúa Giêsu nói: "Cứ bảo người ta ngồi xuống". Nơi đó có nhiều cỏ, người ta ngồi xuống, số đàn ông độ năm ngàn. 11 Bấy giờ Chúa Giêsu cầm lấy bánh và khi đã tạ ơn, Người phân phát cho các kẻ ngồi ăn, và cá cũng phân phát như thế, ai muốn bao nhiêu tuỳ thích. 12 Khi họ đã no nê, Người bảo các môn đệ: "Hãy thu lấy những miếng còn lại, kẻo phí đi". 13 Họ thu lại mười hai thúng đầy bánh vụn do năm chiếc bánh lúa mạch người ta đã ăn mà còn dư.
14 Thấy phép lạ Chúa Giêsu đã làm, người ta đều nói rằng: "Thật ông này là Đấng Tiên tri phải đến trong thế gian". 15 Vì Chúa Giêsu biết rằng người ta sẽ đến bắt Người để tôn làm vua, nên Người lại trốn lên núi một mình.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét