“Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”
Hà Tam , tài xế lái xe chở hàng hóa. Hôm nay, xe đang bon bon chạy trên đường bỗng nhiên “khực” một cái rồi dừng lại. Hỏng rồi! Hà Tam xuống xe đến bên vệ đường vác hai hòn đá to chặn bánh sau lại rồi chui vào gầm sửa xe. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ thì xong. Hà Tam lên xe nổ máy chuẩn bị đi tiếp.
Đúng lúc đó có một ông lão chăn bò bên cạnh đường chạy đến đập đập tay vào cửa xe, nói rất to: “Này anh lái xe, anh đánh rơi đồ kìa!”. Ông lão vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau xe. Hà Tam đoán ông lão nhắc đến hai hòn đá chặn bánh sau xe mà mình vác ra lúc nãy. Hà Tam toét miệng cười, nói do vội đi nên quên mất. Nói vậy song anh ta vẫn cố ý nhấn ga cho xe chạy. Ông lão vừa đuổi theo vừa quát to: “Anh làm người như thế à? Làm người phải có lương tâm chứ? Anh bỏ hai hòn đá to ở trên đường để cho người ta…”
Những lời trách cứ của ông lão chăn bò bị bỏ lại cùng đám bụi phía sau xe. Hà Tam cười thầm trong bụng: Lương tâm giá bao nhiêu tiền một cân? Chạy hơn trăm cây số vào thành phố, đến trạm kiểm tra của cảnh sát, Hà Tam hết sờ túi này lại nắn túi nọ, tìm mãi không thấy giấy phép lái xe đâu. Hà Tam thừ người ra: Giấy phép lái xe rõ ràng là để trong chiếc ví da lúc nào cũng mang trong người, vậy sao lại tìm không thấy? Cẩn thận nhớ lại, Hà Tam mới nhớ, chắc là chiếc ví da đã bị rơi khi mình chui vào gầm xe sửa chữa. Đành phải để xe lại trạm cảnh sát, Hà Tam vội vã vẫy taxi quay lại chỗ sửa xe.
Khi quay lại chỗ sửa xe ban sáng, Hà Tam tìm khắp nơi không thấy cái ví cũng không thấy ông lão chăn bò đâu. Hai hòn đá chặn bánh xe đã được ai đó khuân vào để bên vệ đường. Trên hòn đá thấy dán mảnh giấy có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Muốn lấy lại giấy tờ thì phải vác hòn đá này lên trên đồi”. Ôi mẹ ơi! Hòn đá vừa to vừa nặng, ngọn đồi trước mặt lại vừa cao vừa dốc, vác hòn đá này liệu có bò lên được trên đó không? Hà Tam kêu to lên: “Đừng bắt ép người ta như thế! Cần bao nhiêu tiền cứ ra giá đi!”. Khi Hà Tam vác hòn đá đến chân đồi thì thấy một cái mũ lá có kẹp một tờ giấy viết mấy chữ: “Đừng nói đến tiền, xin mời lên đồi”.
Hà Tam tiếp tục đi, được một đoạn lại thấy cái mũ lá cũng có tờ giấy yêu cầu Hà Tam cứ vác đá lên đồi, các chuyện khác miễn bàn. Không còn cách nào khác, Hà Tam đành phải bê hòn đá vất vả từng bước bò lên. Lên được đỉnh đồi thật không dễ gì. Vậy mà trên đó không thấy có người cũng không thấy giấy tờ lái xe, chỉ thấy có tờ giấy dán trên một thân cây yêu cầu Hà Tam vác hòn đá theo hướng chỉ dẫn đi xuống phía dưới. Xuống được dưới chân đồi vẫn không thấy giấy tờ, ngoài một tờ giấy yêu cầu Hà Tam vác hòn đá đi ngược trở lên. Cứ như thế theo hướng chỉ dẫn trên các tờ giấy, Hà Tam vác hòn đá đi qua mấy quả đồi nhỏ, mệt tưởng chết, cuối cùng mới thấy cái ví da của mình đặt trên một nấm mồ đất trơ trọi. Giấy tờ đủ cả, tiền bạc không thiếu một xu. Dưới cái ví tiền còn có một tờ giấy viết: “Cái ví này là do tôi nhặt được, bây giờ nó đã trở về với chủ của nó. Anh có biết vì sao tôi lại bắt anh vác hòn đá đi một quãng đường xa đến trước nấm mồ này không? Đây là mộ của con trai tôi. Một đêm hai năm trước, nó đi xe máy về nhà, vấp phải hòn đá của một kẻ nào đó không có lương tâm bỏ ở trên đường, bị ngã mà chết. Tôi đưa anh đến tận mồ của con trai tôi là mong anh hiểu rõ một đạo lý: “Lương tâm là vô giá, làm người có thể để mất cái gì thì mất nhưng nhất thiết không được để mất lương tâm”
VietBao.vn (VB-Theo Webcamdong )
Không coi thường tiếng lương tâm, dẫu có người vẫn nói đùa, lương tâm không bằng lương tháng, nhưng không có lương tháng vẫn sống được, nhưng người không có lương tâm chỉ sống cho bình và giết chết người khác, Cái chết của người con trai ông lão chăn bò do người vôi lương tâm.
Ngày 23/7/2016 xe hơi 4 chỗ đang chạy trên đường Phạm Văn Đồng (TP.HCM) thì bị chiếc mũ bảo hiểm rơi trên đường kẹt vào gầm. Tài xế đang xin dừng thì bị một xe 16 chỗ từ sau húc tới. Một xe 5 chỗ chạy sau không dừng kịp tông tiếp vào hai xe trên. Một chiếc mũ rơi tưởng chừng đơn giản, nhưng không, một tai nạn đã xảy ra. Và trong cuộc sống đôi khi ta cũng bỏ qua tiếng nói thì thầm trong lòng, nên làm hay không nên làm điều gì đó, vì kiêu ngạo, tự ái... ta dẹp tiếng nhắc bảo thì thầm ấy, để rồi ta lại nói "giá như".
Thánh Gioan Tẩy Giả bị trảm quyết, cũng chỉ vì Thánh nhân dám nói lên sự thật, sự thật mất lòng, sự thật đầu rơi, nhưng không vì thế mà Thánh Gioan Tẩy Giả sợ.
Còn Hêrôđê là làm chuyện sai, nhưng khi được ngăn cản ông đã không ngừng, để rồi chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.
Trong cuộc sống đã bao lần ta khỏa lấp tiếng lương tâm vì danh dự cá nhân, lở đưa bản thân lên cao quá, không đáp xuống được. Lương tâm nằm ngay trong mỗi ý nghĩ, hành động…của mỗi. Nó giúp cho mỗi người sống tốt hơn trong cuộc đời.
Lương tâm cần phải được thức tỉnh hằng ngày, qua từng hành động, suy nghĩ và lời nói. Tôi lại thích câu chuyện của Nick: Nick lang thang cả ngày khắp ngang cùng ngõ hẻm của thành phố đến tận đêm mới móc trộm được một ví tiền của một người sơ hở, nhưng khi mở ra thì chẳng có tiền, toàn giấy tờ, Nick tức điên vì thất vọng, ném chiếc ví vào sọt rác. Nick ngồi phịch xuống đất, cả ngày nay không có miếng gì vào bụng, anh ta vừa đói vừa rét.
Đang gục đầu thì Nick nghe có tiếng giầy cao gót bước tới, nấp vào nhìn ra, hắn thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng đeo một chiếc túi đẹp đang bước tới, Nick tỉnh cả người khi nhìn thấy mục tiêu, hắn nghĩ trong chiếc túi kia chắc chắn có tiền, cô ta trông sang trọng thế cơ mà.
Chờ cô gái đi qua, Nick chui từ bức tường ra và bám theo sau. Cô gái thấy có bóng người đi sau thì giật mình không biết là hay tốt, nhìn quanh cô càng sợ khi thấy đêm khuya, các nhà đều đóng cửa, phố vắng ít người qua lại. Nick thấy cô gái bước chậm thì bước nhanh tới, định bụng sẽ cướp chiếc túi và chạy, nhưng đúng lúc chuẩn bị đưa tay giật túi thì cô gái quay lại, nhìn Nick và nói: “Chào anh, may quá, tôi đi một mình giữa đêm đang rất sợ, nếu không phiền anh có thể đi cùng tôi một đoạn được không, nhà tôi chỉ cách đây hai dãy phố thôi”.
Nick bỗng dưng lúng túng, đưa tay gãi đầu: “Tôi, tôi, cô không sợ tôi là người xấu à?”. Cô gái cười tươi lắc đầu: “Không, tôi tin anh là người tốt, nhìn anh túng túng thế là tôi biết anh là người hiền lành, nhút nhát mà, anh đi cùng tôi nhé!”. Nick gật đầu đồng ý đi cùng cô gái, vừa đi anh ta vừa nghĩ: “Mình đang làm gì thế này, làm người tốt à? Không, mình đang cần tiền, không thì chết đói, phải cướp cái túi thôi”.
Nick đang định giật cái túi thì một cụ già bán bánh bao nóng xuất hiện mời mua bánh, cô gái vui vẻ mua 10 chiếc bánh cho cụ già, Nick ngạc nhiên hỏi sao cô mua nhiều thế, cô gái mời Nick ăn bánh cùng mình và bảo rằng cô mua ủng hộ cụ già, vì cụ đã già cả rồi mà vẫn làm việc để sống bằng chính sức lao động của mình.
Nick giật mình nghĩ: “Không lẽ mình tồi tệ như vậy sao, mình còn trẻ, còn khỏe mà chẳng làm gì cả, chỉ toàn làm việc xấu xa”. Và lần đầu tiên trong đời anh ta thấy xấu hổ với bản thân, không còn ý định cướp chiếc túi, Nick cúi gằm mặt bước đi.
Tới cổng nhà, cô gái nói lời cảm ơn và mời Nick lần sau tới chơi, Nick trả lời: “Lần sau cô đừng đi ra đường khuya vậy nữa, nguy hiểm lắm” và quay lưng bước đi. Vừa đi Nick vừa nghĩ: “Tôi mới là người phải cảm ơn cô, cô gái ạ, cô không biết tôi là người tốt hay kẻ xấu nhưng niềm tin cô dành cho tôi đã khiến lương tâm tôi thức tỉnh. Tôi nhất định sẽ từ bỏ con đường tội lỗi này và làm lại từ đầu, trở thành người lương thiện, thành người tốt như cô đã từng tin”.
Niềm tin giúp con người ta phục thiện!
Đang gục đầu thì Nick nghe có tiếng giầy cao gót bước tới, nấp vào nhìn ra, hắn thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng đeo một chiếc túi đẹp đang bước tới, Nick tỉnh cả người khi nhìn thấy mục tiêu, hắn nghĩ trong chiếc túi kia chắc chắn có tiền, cô ta trông sang trọng thế cơ mà.
Chờ cô gái đi qua, Nick chui từ bức tường ra và bám theo sau. Cô gái thấy có bóng người đi sau thì giật mình không biết là hay tốt, nhìn quanh cô càng sợ khi thấy đêm khuya, các nhà đều đóng cửa, phố vắng ít người qua lại. Nick thấy cô gái bước chậm thì bước nhanh tới, định bụng sẽ cướp chiếc túi và chạy, nhưng đúng lúc chuẩn bị đưa tay giật túi thì cô gái quay lại, nhìn Nick và nói: “Chào anh, may quá, tôi đi một mình giữa đêm đang rất sợ, nếu không phiền anh có thể đi cùng tôi một đoạn được không, nhà tôi chỉ cách đây hai dãy phố thôi”.
Nick bỗng dưng lúng túng, đưa tay gãi đầu: “Tôi, tôi, cô không sợ tôi là người xấu à?”. Cô gái cười tươi lắc đầu: “Không, tôi tin anh là người tốt, nhìn anh túng túng thế là tôi biết anh là người hiền lành, nhút nhát mà, anh đi cùng tôi nhé!”. Nick gật đầu đồng ý đi cùng cô gái, vừa đi anh ta vừa nghĩ: “Mình đang làm gì thế này, làm người tốt à? Không, mình đang cần tiền, không thì chết đói, phải cướp cái túi thôi”.
Nick đang định giật cái túi thì một cụ già bán bánh bao nóng xuất hiện mời mua bánh, cô gái vui vẻ mua 10 chiếc bánh cho cụ già, Nick ngạc nhiên hỏi sao cô mua nhiều thế, cô gái mời Nick ăn bánh cùng mình và bảo rằng cô mua ủng hộ cụ già, vì cụ đã già cả rồi mà vẫn làm việc để sống bằng chính sức lao động của mình.
Nick giật mình nghĩ: “Không lẽ mình tồi tệ như vậy sao, mình còn trẻ, còn khỏe mà chẳng làm gì cả, chỉ toàn làm việc xấu xa”. Và lần đầu tiên trong đời anh ta thấy xấu hổ với bản thân, không còn ý định cướp chiếc túi, Nick cúi gằm mặt bước đi.
Tới cổng nhà, cô gái nói lời cảm ơn và mời Nick lần sau tới chơi, Nick trả lời: “Lần sau cô đừng đi ra đường khuya vậy nữa, nguy hiểm lắm” và quay lưng bước đi. Vừa đi Nick vừa nghĩ: “Tôi mới là người phải cảm ơn cô, cô gái ạ, cô không biết tôi là người tốt hay kẻ xấu nhưng niềm tin cô dành cho tôi đã khiến lương tâm tôi thức tỉnh. Tôi nhất định sẽ từ bỏ con đường tội lỗi này và làm lại từ đầu, trở thành người lương thiện, thành người tốt như cô đã từng tin”.
Niềm tin giúp con người ta phục thiện!
Thứ Hai tuần 22 mùa Thường Niên - Ngày 29/08: Thánh Gioan Tẩy giả bị trảm quyết (Lễ nhớ)
Bài liên quan:
Lời Chúa:
Mc 6,17-29
17 Khi ấy, Hêrôđê đã sai đi bắt Gioan và giam ông trong ngục: nguyên do tại Hêrôđia, vợ của Philipphê anh vua mà vua đã cưới lấy. 18 Vì Gioan bảo Hêrôđê: "Nhà vua không được phép chiếm lấy vợ anh mình". 19 Phần Hêrôđia, nàng toan mưu và muốn giết ông, nhưng không thể làm gì được, 20 vì Hêrôđê kính nể Gioan, biết ông là người chính trực và thánh thiện, và giữ ông lại. Nghe ông nói, vua rất phân vân, nhưng lại vui lòng nghe.
21 Dịp thuận tiện xảy đến vào ngày sinh nhật Hêrôđê, khi vua thết tiệc các quan đại thần trong triều, các sĩ quan và những người vị vọng xứ Galilêa. 22 Khi con gái nàng Hêrôđia tiến vào nhảy múa, làm đẹp lòng Hêrôđê và các quan khách, thì vua liền nói với thiếu nữ ấy rằng: "Con muốn gì, cứ xin, trẫm sẽ cho", 23 và vua thề rằng: "Con xin bất cứ điều gì, dù là nửa nước, trẫm cũng cho". 24 Cô ra hỏi mẹ: "Con nên xin gì?" Mẹ cô đáp: "Xin đầu Gioan Tẩy Giả". 25 Cô liền vội vàng trở vào xin vua: "Con muốn đức vua ban ngay cho con cái đầu Gioan Tẩy Giả đặt trên đĩa". 26 Vua buồn lắm, nhưng vì lời thề và vì có các quan khách, nên không muốn làm cho thiếu nữ đó buồn. 27 Và lập tức, vua sai một thị vệ đi lấy đầu Gioan và đặt trên đĩa. Viên thị vệ liền đi vào ngục chặt đầu Gioan, 28 và đặt trên đĩa trao cho thiếu nữ, và thiếu nữ đem cho mẹ.
29 Nghe tin ấy, các môn đệ Gioan đến lấy xác ông và mai táng trong mồ.
Niềm tin giúp con người ta phục thiện!
Trả lờiXóaThích câu chuyện minh họa ở trên (y)