Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2020


Một cậu bé hỏi ông trời: "Ông ơi, 1 vạn năm đối với ông mà nói dài bao lâu ạ?"

Thượng đế trả lời: "Giống như là 1 phút."

Đứa trẻ lại hỏi: "100 vạn yên đối với ông là bao nhiêu tiền ạ?"

Thượng đế trả lời: "Giống như 1 tệ vậy."

Đứa trẻ lại tiếp tục hỏi: "Vậy ông có thể cho cháu 100 vạn yên được không?"

Thượng đế đáp lại: "Đương nhiên là được, chỉ cần cháu trả lại cho ta một phút."

Trong cuộc sống không phải công việc nào cũng dễ dàng, tất cả đều có cái giá của nó và đều cần phải trả chính mồ hôi, công sức và thời gian của chính bản thân mình.

Cuộc sống có lúc chúng ta nhận được sư miễn phí, cho không, biếu không, nhưng đó không phải là điểm đến của mỗi người, nhưng ta cần đầu tư cho cuộc sống ta bằng chính năng lực của chính mình. Ta không đơn giản chỉ là đầu tư bằng tiền bạc và thời gian, mà đôi lúc phải trả giá bằng cả sự nghị lực, lòng nhẫn nại.




Và đôi khi ta đòi sự công bằng từ người khác cho bản thân ta, nhưng ta lại chẳng công bằng khi xét đoán chính hành động yêu thương của người khác khi họ có quyền thương xót và sẻ chia.

Câu chuyên dụ ngôn ngươi làm vườn nho mà Thầy Giêsu đã dạy các môn đệ,cho ta hiểu về sự công bằng và tràn đầy tình thương của Thiên Chúa danh cho từng người. Đối lại với lời phàn nàn trách móc, ông chủ đã đặt ra hai câu hỏi: "Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tùy ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng mà bạn đâm ra ghen tức?" Qua hai câu hỏi này, ông chủ muốn phê phán những người thợ tự cho mình là đáng giá hơn người khác, để dựa vào đó mà phản đối lòng tốt của ông chủ. Người chủ vườn là hình ảnh của Thiên Chúa, Đấng bao dung nhân hậu.
Lay Chúa xin cho con biết cần mẫn với những công viêc Chúa trao trong cuộc sống hằng ngày, xin cho con đừng nhìn người khác với viêc của họ làm mà so đo tính toán hơn thiệt. Vì người chấm công cho con chính là Chúa, và Chúa thì lương rộng lượng từ bi.

Chúa Nhật XXV Thường Niên - Năm A

Phúc Âm: Mt 20, 1-16a

"Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng".

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông. Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ, ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng". Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy.

Ðến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: "Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?" Họ thưa rằng: "Vì không có ai thuê chúng tôi". Ông bảo họ rằng: "Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta".

Ðến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: "Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết." Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng.

Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn, nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. Ðang khi lãnh liền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: "Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao"? Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: "Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao?" Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng? Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".

Ðó là lời Chúa.



0 nhận xét:

Đăng nhận xét