Thứ Tư Tuần II Mùa Phục Sinh
Lời Chúa:
Ga 3,16-21
16 Khi ấy, Chúa Giêsu nói với Nicôđêmô rằng: "Thiên Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một Người để tất cả những ai tin ở Con của Người, thì không phải hư mất, nhưng được sống đời đời, 17 vì Thiên Chúa không sai Con của Người giáng trần để luận phạt thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con của Người mà được cứu độ. 18 Ai tin Người Con ấy, thì không bị luận phạt. Ai không tin thì đã bị luận phạt rồi, vì không tin vào danh Con Một Thiên Chúa 19 và đây là án luận phạt: là sự sáng đã đến thế gian và người đời đã yêu sự tối tăm hơn sự sáng, vì hành động của họ xấu xa. 20 Thật vậy, ai hành động xấu xa thì ghét sự sáng, và không đến cùng sự sáng, sợ những việc làm của mình bị khiển trách, 21 nhưng ai hành động trong sự thật, thì đến cùng sự sáng, để hành động của họ được sáng tỏ, là họ đã hành động trong Thiên Chúa.
Sự sáng và bóng tối luôn trái ngược nhau nhưng không thể không có nhau. Nhờ có ánh sáng ta mới phát hiện ra bóng tối. Có sáng thì mới có tối, có ban ngày thì mới có ban đêm.
Con người mà cứ thích sống trong bóng tối, hay thích sống về đêm thì làm sao mà thấy ánh sáng thật của một cuộc sống và những người ấy lại sợ ánh sáng thật, ánh sáng của chân lý và bình an.
"Thật vậy, ai hành động xấu xa thì ghét sự sáng, và không đến cùng sự sáng, sợ những việc làm của mình bị khiển trách, 21 nhưng ai hành động trong sự thật, thì đến cùng sự sáng, để hành động của họ được sáng tỏ, là họ đã hành động trong Thiên Chúa."
Câu chuyện "ánh sáng tâm hồn" sau đây sẽ phần nào nói đến ánh sáng và bóng tối trong lòng ta qua cách ta sống qua việc ta làm.
Có hai người học trò, một giàu, một nghèo, đến xin thầy nhận làm học trò. Thầy ra điều kiện, nếu hoàn thành được một công việc thầy giao, thì thầy sẽ nhận, nếu không thì thôi.
Ông Thầy trao cho mỗi người ba đồng, và dạy rằng: “Thầy sẽ giao cho mỗi người một gian phòng, sau ba ngày, kể từ hôm nay, chúng con hãy mua một thứ gì đó chất đầy gian phòng của mình. Ai trong chúng con chất đầy gian phòng mình bằng thứ gì quý giá nhất, người đó sẽ là môn sinh của thầy”.
Hai cậu học trò nhận tiền và ra về.
Cậu học trò con nhà giàu trên đường về vừa đi vừa lẩm bẩm: Với ba đồng này, mua quà vặt ăn còn chưa đủ nhét kẽ răng, thì có thể mua cái giống gì chất cho đầy gian phòng rộng thênh thang đó chứ ? Ông thầy dở hơi thế nào ấy ! Ba đồng giá đáng bao nhiêu ? Sao thầy lại xem ba đồng lớn thế nhỉ ? Nó như rơm như rác ! – “Rơm rác !”. Ah ! Ta nghĩ ra rồi ! và cậu ta lóe lên trong đầu óc mình một ý nghĩ mà cậu ta cho là một sáng kiến độc đáo: “mua rơm rác” chất vào gian phòng đó ! Và cậu ta làm như thế thật ! Cậu ta tự nhủ : Đó là câu giải đáp hay nhất ! Không thể có câu giải đáp nào hay hơn thế ! Cậu nhanh chóng “giải ra” đề thi của thầy, cậu hài lòng về sự thông minh của mình. Và cậu tiếp tục vui chơi, chờ ngày hẹn đến trình lên thầy đáp án chính xác của mình mà không cần nghĩ ngợi gì thêm nữa.
Còn phần cậu học trò con nhà nghèo về nhà không ngừng suy nghĩ ngày đêm. Cậu luôn tự hỏi không biết Thầy có ý gì khi giao cho mình ba đồng tiền ít ỏi này để làm một việc lớn lao như thế ! Nghĩ mãi mà vẫn không thể tìm ra cách để làm theo ý thầy muốn. Cậu tự trách mình đầu óc sao tối tăm đến thế ! Rồi một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ngày thứ ba, ngày cuối cùng đến… khi ánh mặt trời sắp tắt, cậu học trò nghèo buồn bả đứng nhìn cảnh vật chìm dần vào bóng tối, cậu nghĩ bụng: thế là mình thua cuộc ! cậu bước vào nhà lòng nặng trĩu một nỗi buồn khó tả. Ngay lúc ấy, mẹ cậu cầm chiếc đèn dầu cũ kỷ từ dưới bếp lên. Cậu mở tròn xoe mắt, la to : “Con biết rồi, thầy ơi ! Con hiểu rồi ! Thầy ơi !”
Rất sớm, trong nắng mai của ngày cuối cùng đến hẹn, cậu học trò giàu đến gặp thầy, mời thầy đi qua gian phòng mà thầy đã giao cho cậu, cậu nói : “Thầy xem, con đã làm xong công việc khó khăn mà thầy đã giao cho”. Ông thầy chậm rải nói : “Con đã làm đúng như lời thầy bảo theo cách hiểu của con”. Ngừng lại một lúc, ông thầy giơ hai tay lên cao và nói tiếp, “nhưng, con xem, gian phòng trở nên tối tăm, không còn sử dụng được vào việc gì nữa, con đã chất đầy được gian phòng, nhưng những thứ con chất vào đó chỉ toàn là rác rưỡi, không có thứ gì quý giá. Con hãy về và cố gắng học điều này: Khi tâm hồn con người chỉ chất đầy những thứ xấu xa như rác rưỡi, thì nó trở nên tăm tối. Một tâm hồn tăm tối không những không giúp ích gì mà còn làm nguy hại cho đời nữa”.
Rất muộn, khi những tia nắng cuối cùng đã tắt lịm ở trời Tây, cậu học trò nghèo mới vội vã đến gian phòng của thầy đã giao, sau khi làm xong công việc của mình, cậu nhanh chóng mời thầy đến đó, cậu nói: “Thưa thầy, con đã dùng tiền của thầy để mua một cái đèn, con đã chất đầy gian phòng này bằng ánh sáng của nó, thầy xem, ánh sáng đã tràn ngập gian phòng, con hy vọng việc làm này sẽ làm vui lòng thầy”. Ông thầy vuốt đầu cậu học trò, thong thả đáp: “Bắt đầu từ đêm nay, con sẽ là môn sinh của thầy. Đây là bài học đầu tiên, con hãy nhớ lấy! Hãy biết chọn lựa những điều tốt đẹp để chất đầy trong tâm hồn mình. Những điều tốt đẹp mà con tích lũy được chính là ánh sáng tâm hồn con đó ! Ánh sáng tâm hồn là điều quý giá nhất ! Vì không ai có thể là một người tốt nếu tâm hồn họ tăm tối !”
Lạy Chúa, xin cho con biết phân biệt đâu là ánh sáng và bóng tối trong tâm hồn con để tâm hồn con luôn cháy sáng ánh sáng Phục sinh của Chúa, muốn vậy chính con cần phải hồi tâm mỗi ngày để con tìm thấy tình yêu Chúa dành cho con và con dành cho Chúa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét