Câu chuyện về lòng trung thực tôi đọc được trên net http://www.ngaytotdepnhat.com/cau-chuyen-ve-long-trung-thuc/ Một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahama, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến vui chơi tại một câu lạc bộ. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi:
– Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé.
Người bán vé trả lời:
– 3 đôla Mỹ một vé. Chúng tôi đặc biệt miễn phí cho trẻ em dưới sáu tuổi. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
– Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ thì lên bốn – Bạn tôi trả lời – Như vậy tôi phải trả cho ông 9 đôla Mỹ tất cả.
– Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé.
Người bán vé trả lời:
– 3 đôla Mỹ một vé. Chúng tôi đặc biệt miễn phí cho trẻ em dưới sáu tuổi. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
– Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ thì lên bốn – Bạn tôi trả lời – Như vậy tôi phải trả cho ông 9 đôla Mỹ tất cả.
Người đàn ông ngước lên với cặp mắt ngạc nhiên:
– Sao ông không nói rằng đứa lớn chỉ mới sáu tuổi? Như thế có phải là tiết kiệm được 3 đôla Mỹ không?
Người bạn tôi nhìn người bán vé rồi chậm rãi nói:
– Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không nhận ra. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đôla Mỹ.
Rồi một câu chuyện nữa mói lắm: Câu chuyện "Lòng tốt của một sinh viên nghèo" trên báo tuổi trẻ ngày 25/3/2015 http://tuoitre.vn/tin/ban-doc/20150325/long-tot-cua-mot-sinh-vien-ngheo/725048.html cho thấy xã hội hôm nay vẫn con những con người rất tốt, sống trung thực là điều gì đó coi như xa sỉ phẩm, thế nhưng con tim của bạn trẻ Lê Doãn Ý hiểu được nỗi đau và mất mát của chị Thư khi đánh rơi cái bóp. Doãn Ý tâm sự : "Tôi nhặt được ví khi đang trên đường đến nhà bạn. Thấy trong đó là tài sản lớn, tôi nghĩ ngay người mất sẽ rất đau khổ nên muốn nhanh chóng trả lại họ.
Do điện thoại của chủ nhân có mật khẩu nên tôi không thể liên lạc ngay với người thân của họ. Chỉ đến khi có người gọi đến điện thoại của người mất ví, tôi mới có số điện thoại trao đổi để tìm chủ nhân chiếc ví.
Lúc gặp được chị Thư qua điện thoại đã gần 17g, tôi vội đi lễ nhà thờ nên mới hẹn đến chỗ tôi làm ở nhà nghỉ Sao Mai để trả ví.
Do quá vội nên tôi không có thời gian báo công an, vả lại lúc đó tôi chỉ nghĩ làm sao trả lại tài sản cho người mất nhanh nhất là được. Khi công an tới, thật sự tôi rất bất ngờ nhưng nghĩ mình không làm gì sai nên không lo sợ."
Do điện thoại của chủ nhân có mật khẩu nên tôi không thể liên lạc ngay với người thân của họ. Chỉ đến khi có người gọi đến điện thoại của người mất ví, tôi mới có số điện thoại trao đổi để tìm chủ nhân chiếc ví.
Lúc gặp được chị Thư qua điện thoại đã gần 17g, tôi vội đi lễ nhà thờ nên mới hẹn đến chỗ tôi làm ở nhà nghỉ Sao Mai để trả ví.
Do quá vội nên tôi không có thời gian báo công an, vả lại lúc đó tôi chỉ nghĩ làm sao trả lại tài sản cho người mất nhanh nhất là được. Khi công an tới, thật sự tôi rất bất ngờ nhưng nghĩ mình không làm gì sai nên không lo sợ."
Và trong những ngày này tôi lại có thời gian đọc cuộc thương khó của Chúa, từng gương mặt, từng con người lại được sống lại trong đầu tôi, những con người này đều có những tính cách riêng, nhưng có một điểm chung để nối kết mọi người đó là Tình yêu và lòng trung thực. Thế nhưng chuyện đã xảy ra khi Giu-đa dường như không muốn hiểu Chúa nói "Thầy nói thật với các con: có một người trong các con sẽ nộp Thầy" để rồi ông cũng lên tiếng như các anh em " Thưa thầy có phải con không?" Và ông hành động theo ý ông, lòng trung thực của ông phải chăng bị 30 đồng tiến che mất rồi.
Trong cuộc sống đôi khi ta cũng có những hành động như Giu-đa che đậy những ý định đen tối trước mọi người rất khéo, để rồi đằng sau đó là một bóng tối của lòng thiếu trung thực gây ra.
Lạy Chúa, cứ mỗi lần con đọc lại đoạn Phúc Âm hôm nay là một lần con xin Chúa cho con được biết mình, sống ngay thẳng trước mặt mọi người để cuộc đời của con không đi trong bóng đêm của sự chết.
Con xin cầu cho mọi người sống trung thực với nhau trong lời nói cũng như việc làm.
Thứ Tư Tuần Thánh
Lời Chúa:
Mt 26,14-25
14 Khi ấy, một trong nhóm Mười Hai tên là Giuđa Iscariô, đi gặp các thượng tế 15 và thưa với họ: "Các ông cho tôi bao nhiêu, tôi nộp Người cho các ông?" Họ liền ấn định cho ba mươi đồng bạc. 16 Và từ đó, hắn tìm dịp thuận tiện để nộp Người.
17 Ngày thứ nhất trong tuần lễ ăn Bánh không men, các môn đệ đến thưa Chúa Giêsu rằng: "Thầy muốn chúng con sửa soạn cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?" 18 Chúa Giêsu đáp: "Các con hãy vào thành đến với một người kia, và nói rằng: Thầy bảo, giờ Ta đã gần, Ta sẽ mừng Lễ Vượt Qua với các môn đệ tại nhà ông". 19 Các môn đệ làm như Chúa Giêsu đã truyền và sửa soạn Lễ Vượt Qua.
20 Chiều đến, Người ngồi bàn ăn với mười hai môn đệ. 21 Và khi các ông đang ăn, Người nói: "Thầy nói thật với các con: có một người trong các con sẽ nộp Thầy". 22 Môn đệ rất buồn rầu và từng người bắt đầu hỏi Người: "Thưa Thầy, có phải con không?" 23 Người trả lời: "Kẻ giơ tay cùng chấm vào đĩa với Thầy, đó chính là kẻ sẽ nộp Thầy. 24 Thật ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nộp Con Người, thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!"
25 Giuđa kẻ phản bội cũng thưa Người rằng: "Thưa Thầy, có phải con chăng?" Chúa đáp: "Đúng như con nói".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét