Có hai dạng mù: mù thể lý và mù tâm linh. Mù nào cũng khốn khổ. Mù thể lý không thể nhìn thấy sống trong tăm tối nhưng lại không tối tăm, vì những người mù tự động phục hồi vùng thị giác trên não để đảm nhận nhiệm vụ định hướng âm thanh, do đó, khả năng nghe của họ siêu việt hơn nhiều so với người thường. Mù tâm linh mới khó chữa trị vì có trông mà không thấy, nhìn mà chẳng cảm.
Daniel Kish, 47 tuổi, chào đời tại thành phố Montebello, bang California, Mỹ. Khi mới lọt lòng mẹ, anh đã mắc chứng u nguyên bào võng mạc khiến các bác sĩ phải lấy cả hai mắt sau 13 tháng để cứu mạng sống của anh. Sau đó người ta lắp cho anh cặp mắt giả.
Nhưng ông trời đã bù đắp cho Kish một khả năng kỳ diệu. Ngay từ lúc mới hai tuổi, anh đã bắt đầu định vi môi trường xung quanh bằng sóng âm. Kish dùng lưỡi để phát ra tiếng động rồi dựa vào âm thanh dội lại từ môi trường để định vị các vật thể xung quanh, Popular Science đưa tin.
Sóng âm mà Kish phát ra có thể đạt tới tốc độ 300 m/giây. Hiện nay, trình độ định vị bằng sóng âm của Kish đã đạt tới mức siêu đẳng, bởi anh có thể mô tả chi tiết môi trường xung quanh. Nhờ khả năng ấy mà anh có thể tham gia mọi hoạt động như người bình thường.
"Dù không thể phân biệt chất liệu của các đồ vật, song tôi có thể mô tả chính xác kết cấu và bề mặt của chúng", anh nói.(nguồn http://vnexpress.net/)
Thế còn mù tâm linh thì sao? theo tôi nó còn đáng sợ hơn là mù thể xác. Nhìn mà không thấy, không thấy thì không thể cúi xuống giúp đỡ một ai đó đang té ngã, hay đưa một bà cụ qua đường, hay nhường chỗ trên xe buyt cho một người lớn tuổi, phụ nữ mang thay. Và thật là nguy hiểm khi có mắt mà lại không thấy để rồi phải đứng trươc vòng móng ngựa khi thấy tiền của chung thành của riêng, khi nhẫn tâm buôn bán ma túy làm hại biết bao thanh niên, gia đình ly tán.
Mới tuần qua tôi xem 1 videoclip đăng các một nhóm học sinh đánh một em gái rất tàn ác, đạp vào mặt, đá vào người, xung quanh có rất nhiều người lớn đứng xem, có người cũng vô can nhưng đứa con gái chưởi thẩm tệ, làm người ấy cũng lui bước. Vì sao, vì sao ta dễ dửng dưng thế, vì sự an toàn của bản thân, vi không muốn liên lụy và vì không muốn mất thời gian.
Cái mù tâm linh khi ta bỏ Thượng đế ra khỏi đời ta, ta không còn nhìn thấy mọi vật Thượng Đế tạo nên rất tốt đẹp, ta đã tàn phá môi trường, xả rác nghẹt công để rồi mưa đến ngập lụt, chặt rừng để lũ tràn về, giết các thu rừng để ăn, để nhậu... Ta có mù không, thưa ta đang mù, ta cần Thượng đế dựng nên ta rủ lòng thương ta như hai cầu chuyện, một ngoài đời, 1 trong Kinh thánh.
Một người mù, viết vào tấm bảng dòng chữ "Tôi mù, xin mọi người hãy rủ lòng thương!"
Ông đứng ở bên góc nhà thờ, đặt tấm bảng ngay dưới chân mình bên cạnh cái mũ ngửa ra để đựng tiền bố thí. Mọi người qua laị rất nhiều nhưng số tiền ông nhận được thật ít ỏi.
Một chàng trai đi qua, nhìn thấy tấm bảng có dòng chữ ấy, anh dừng lại nhưng không bỏ tiền vào mũ ông, anh lấy tấm bảng và sửa lại dòng chữ. Màu nhiệm thay, không bao lâu mũ của ông đầy ắp tiền bố thí của những ngừơi qua lại, ông rất mừng và thắc mắc không hiểu chàng trai ấy đã viết gì.
Buổi chiều, nghe tiếng chân của người ơn (vì người mù có thính giác rất phát triển) ông đã cất tiếng hỏi, anh đã làm gì mà tôi lại nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn bình thường thế?
Chàng trai trả lời, tôi có làm gì đâu, tôi vẫn viết sự thật đấy chứ, nhưng tôi thể hiện bằng cách khác. Tôi đã viết "Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi không nhìn thấy".
Ông đứng ở bên góc nhà thờ, đặt tấm bảng ngay dưới chân mình bên cạnh cái mũ ngửa ra để đựng tiền bố thí. Mọi người qua laị rất nhiều nhưng số tiền ông nhận được thật ít ỏi.
Một chàng trai đi qua, nhìn thấy tấm bảng có dòng chữ ấy, anh dừng lại nhưng không bỏ tiền vào mũ ông, anh lấy tấm bảng và sửa lại dòng chữ. Màu nhiệm thay, không bao lâu mũ của ông đầy ắp tiền bố thí của những ngừơi qua lại, ông rất mừng và thắc mắc không hiểu chàng trai ấy đã viết gì.
Buổi chiều, nghe tiếng chân của người ơn (vì người mù có thính giác rất phát triển) ông đã cất tiếng hỏi, anh đã làm gì mà tôi lại nhận được sự quan tâm của mọi người nhiều hơn bình thường thế?
Chàng trai trả lời, tôi có làm gì đâu, tôi vẫn viết sự thật đấy chứ, nhưng tôi thể hiện bằng cách khác. Tôi đã viết "Hôm nay là một ngày đẹp trời, nhưng tôi không nhìn thấy".
Chúa Nhật 30 Thường Niên - Năm B
Lời Chúa:
Mc 10,46-52
Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ và một đám đông, thì con ông Timê tên là Bartimê, một người mù đang ngồi ăn xin ở vệ đường, khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nadarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Đavít, xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Đavít, xin thương xót tôi".
Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh?" Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Được, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.
Lạy Chúa, con và nhưng người quanh con phần nhiều là Chúa cho có cặp mắt rất tinh tường, thế nhưng lắm khi con lại chẳng thấy gì, vì con đang nhìn vào chính con, vào sự ích kỷ lo riêng cho mình, cho gia đình mình, cho cộng đoàn mình. Đây là thời gian con cần phải để Chúa chữa lành bệnh mù trong tâm hồn con, để con thấy Chúa qua anh chị em con, để con biết giơ tay giúp đỡ một ai đó, để con thấy kỳ công của Chúa qua tất cả vũ trụ này.
Con cầu nguyện cho những người đang mù thể xác họ được vui tươi bình an trong khi họ không nhìn thấy nhưng lại "nghe thấy". Xin cho những ai đang bị mù tâm linh được thấy ánh sáng chính từ tiếng gọi của Chúa "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh", thân thưa với Chúa "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét