Thứ Năm Tuần XX Mùa Thường Niên - Năm lẻ
Lời Chúa:
Mt 22, 1-14
1 Khi ấy, Chúa Giêsu lại phán cùng các đầu mục tư tế và kỳ lão trong dân những dụ ngôn này rằng: 2 "Nước Trời giống như vua kia làm tiệc cưới cho hoàng tử. 3 Vua sai đầy tớ đi gọi những người đã được mời dự tiệc cưới, nhưng họ không chịu đến. 4Vua lại sai các đầy tớ khác mà rằng: 'Hãy nói cùng những người đã được mời rằng: Này ta đã dọn tiệc sẵn rồi, đã hạ bò và súc vật béo tốt rồi, mọi sự đã sẵn sàng: xin mời các ông đến dự tiệc cưới'. 5 Nhưng những người ấy đã không đếm xỉa gì và bỏ đi: người thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán, 6 những người khác thì bắt đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi. 7 Khi vua nghe biết, liền nổi cơn thịnh nộ, sai binh lính đi tru diệt bọn sát nhân đó, và thiêu huỷ thành phố của chúng. 8 Bấy giờ vua nói với các đầy tớ rằng: 'Tiệc cưới đã dọn sẵn sàng, nhưng những kẻ đã được mời không đáng dự. 9 Vậy các ngươi hãy ra các ngả đường, gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới'. 10 Các đầy tớ liền đi ra đường, gặp ai bất luận tốt xấu, đều quy tụ lại và phòng cưới chật ních khách dự tiệc.
11 Đoạn vua đi vào quan sát những người dự tiệc, và thấy ở đó một người không mặc y phục lễ cưới. 12 Vua liền nói với người ấy rằng: 'Này bạn, sao bạn vào đây mà lại không mặc y phục lễ cưới?' Người ấy lặng thinh. 13 Bấy giờ vua truyền cho các đầy tớ rằng: 'Trói tay chân nó lại, ném nó vào nơi tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến răng!' 14 Vì những kẻ được gọi thì nhiều, còn những kẻ được chọn thì ít".
Hôm nay tôi lại được nghe Chúa dạy về nước trời qua dụ ngôn " tiệc cưới"
Tiệc cưới trong dụ ngôn này có gì là lạ, những người được mời đã nhận được thiệp, nhưng sao vua lại lo lắng mà bảo đầy tớ: "hãy nói cùng những người đã được mời rằng: "Này ta đã dọn tiệc sẵn rồi, đã hạ bò và súc vật béo tốt rồi, mọi sự đã sẵn sàng: xin mời các ông đến dự tiệc cưới". và ta thấy nỗi lo của vua không vô ích, đám cưới của hoàng tử được mời dự tiệc là hân hạnh lắm, vậy mà người ta thờ ơ. Người thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán, những người khác thì bắt đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi. Tiệc đã dọn không ai đến dự, nên ông chủ mới: ra các ngả đường, gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới'. Các đầy tớ liền đi ra đường, gặp ai bất luận tốt xấu, đều quy tụ lại và phòng cưới chật ních khách dự tiệc.
Một đám cưới; 2 lần mời, lần đầu thất bại, lần sau thành công. Tuy nhiên ta thấy mỗi lần đều kết thúc bằng 1 tai họa. Lần đầu tai họa đổ xuống trên đầu người mời:"Khi vua nghe biết, liền nổi cơn thịnh nộ, sai binh lính đi tru diệt bọn sát nhân đó, và thiêu huỷ thành phố của chúng". lần thứ hai lại trên 1 khách mời, vì không mặc áo cưới nên:"Trói tay chân nó lại, ném nó vào nơi tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến răng"
Dụ ngôn vườn nho và dụ ngôn tiệc cưới có những điểm giống nhau. Một bên, đó là ông chủ nhà có một vườn nho, ở đây là một vị vua. Ông chủ nhà sai đầy tớ hai lần đến vườn nho để nhận hoa lợi; đức vua sai các đầy tớ hai lần đi mời khách tới dự tiệc. Trong cả hai trường hợp, các tôi tớ đều thất bại vì những người họ đến gặp tỏ ra xấu xa. Trong cả hai trường hợp, có liên quan đến một “người con trai”. Những điểm song song đó cho hiểu rằng hai câu chuyện nhắm đến một số nhân vật như nhau. Ông chủ vườn nho và đức vua chỉ là một, đó là Cha trên trời; người con trai chắc chắn là Đấng đã tự gọi mình là “Người Con” (11,27). Các tôi tớ chính là các ngôn sứ. Còn những người được mời chính là Dân bất trung của Thiên Chúa.
Qua bài suy niệm tôi có nhiều suy nghĩ cho cuộc sống hiện tại để chuẩn bị cho đời sống mai sau. Làm hay không làm, chọn hay không chọn, và quyết định đi hay không đi ngay từ bây giờ, thì mới mong đạt được niềm vui trong nước trời mai sau.
Tôi có thể chọn lựa tự do, nhưng tôi không còn tự do nữa đối với các hậu quả của sự chọn lựa của tôi, bởi vì tôi không thể tự do xác định chúng, nhưng chúng thuộc về cách do Thiên Chúa xác định. Tôi có thể nói không với tiếng gọi của Thiên Chúa, nhưng tôi không thể đạt được sự thể hiện tốt đẹp cuộc sống tôi với tiếng không này. Vì vậy tôi phải ý thức như thế để mỗi ngày lắng nghe và đón nhận tiếng gọi của Thiên Chúa.
Ngày tôi được rửa tội, tôi đã được mặc một áo trắng, và cha đã chúc tôi giữ cho nó được tinh tuyền cho đến ngày Phán xét. Nếu tôi đã làm hoen ố bộ áo rửa tội này, tôi vẫn có thể đến trình diện trước tòa của lòng từ bi thương xót, đó là bí tích hòa giải. Tại đây Đức Giêsu lại giặt sạch bộ áo cưới của tôi và lại mời tôi vào tham dự bữa tiệc vương giả của Người, trong niềm vui của tình thân mật đã tìm lại được. Như thế, cũng đừng bao giờ tự hào rằng mình đã “tới nơi”, cũng đừng phê phán ai. Không phải vì ta đang “ở trong” mà ta đã được bảo đảm, và có quyền xét đoán những người “ở ngoài”, những người chưa biết mà đi vào, hoặc thậm chí những người đã từ khước. Cho dù có ở trong Hội Thánh hay Nước Thiên Chúa, chúng ta vẫn chỉ là “khách được mời”, do ân huệ nhưng không của Thiên Chúa.
Lạy Chúa, con đây, xin Chúa hãy thực hiện những gì ngài muốn nơi cuộc đời con.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét