Chủ Nhật, 25 tháng 6, 2017



“Một du khách, khi chờ đợi chuyến bay tại phi trường, đến tại quầy mua một gói bánh bao nhỏ. Kế đó bà ta ngồi xuống, rồi bắt đầu đọc báo. Sau một lúc, bà ta nhận ra tiếng giấy kêu sột soạt. Từ đàng sau tờ báo, bà ta thất kinh khi nhìn thấy một người ăn mặc chải chuốt đang cầm lấy mấy cái bánh bao của mình. Không bằng lòng như thế, bà ta bước tới và giật lại túi bánh bao ấy.

Một hai phút trôi qua, rồi tiếng sột soạt lại đến nữa. Ông ta đang cố lấy cho mình cái bánh khác. Đến lúc nầy, cái túi bánh gần cạn hết, nhưng bà ta rất tức giận đến nỗi không nói được lời nào. Khi đó, giống như thêm sĩ nhục vào sự tổn thương, người kia bẻ chiếc bánh còn lại làm hai, đưa phân nửa sang cho bà nầy rồi ăn nửa phần còn lại kia.

Vẫn còn hơi giận một lúc sau, khi chuyến bay của bà ta được công bố, bà nầy đã mở cái túi xách tay của mình ra để lấy chiếc vé. Giật mình và lúng túng, bà ta tìm gặp ở đó túi bánh bao của mình chưa mở ra! Tính ngạo mạn của chúng ta quả là sai trật dường bao!” (báo “Leadership Journal” )

Câu chuyện trên cho chính bản thân tôi bài học, nhìn vậy chứ không phải vậy, nghĩ vậy chức chưa chắn đúng vậy.

Khổng Tử: “Trên đời này có những việc chính mắt mình trông thấy rành rành mà vẫn không hiểu được đúng sự thật.”

Một ngày kia Khổng Tử đang đi trên đường cùng với các môn sinh đi du thuyết từ nước Lỗ sang nước Tề. Gặp lúc nước Tề đang mất mùa vì hạn hán và dân chúng bị đói khổ cùng cực khắp nơi. Về phần thầy trò Khổng Tử cũng phải ăn trừ cơm bằng những củ khoai mì, măng tre hay bất cứ thứ đồ ăn gì kiếm được. Một hôm thầy trò Khổng Tử được một người đem đến biếu một ít gạo, đủ để nấu một nồi cơm, Thầy trò Khổng Tử đều tỏ ra phấn khởi vì đã nhịn đói lâu ngày. Bấy giờ Tử Lộ có nhiệm vụ dẫn anh em vào rừng hái rau, còn Nhan Hồi thì được phân công ở nhà nấu cơm. Khổng Tử lúc đó đang nằm đọc sách ở nhà trên, bỗng nghe thấy có tiếng “cộp” từ bếp vọng lên. Khổng Tử tò mò nhìn xuống dưới bếp thì nhìn thấy Nhan Hồi đang dùng đũa lấy cơm trong nồi ra, để lên tay và nắm lại từng nắm nhỏ. Sau đó nhìn trước nhìn sau không thấy ai, anh ta đậy nắp nồi lại rồi đưa từng nắm cơm vào miệng nuốt lấy nuốt để. Nhìn thấy mọi cử chỉ của Nhan Hồi Khổng Tử chỉ biết lắc đầu thở dài và ngửa mặt lên trời than rằng !

“Ôi chao, học trò bậc nhất của ta mà lại ăn vụng hèn hạ như vậy sao ? Bao nhiêu kỳ vọng ta đặt vào nơi hắn thì bây giờ đã tan thành mây khói hết”.

Khi bữa ăn đã dọn xong và thầy trò đều ngồi vào bàn thì Khổng Tử lớn tiếng hỏi các học trò xem mình có nên lấy một bát cơm để cúng cha mẹ hay không ? Mọi người đều cho là phải, duy chỉ có mình Nhan Hồi là không đồng ý. Khi được hỏi lý do, thì anh ta cho biết như sau: “Thưa Thầy, con nghĩ là không nên cúng, vì trong lúc mở vung ra xem cơm trong nồi đã chín đều chưa, thì tự nhiên cơn gió mạnh thổi đến, làm cho bụi bặm và bồ hóng ở trên gác bếp rơi xuống. Con vội đậy vung lại nhưng vẫn không kịp, cơm trong nồi đã có đầy bụi ở mặt trên. Sau đó con dùng đũa lấy ra lớp cơm bẩn định sẽ đem vất đi. Nhưng rồi con lại nghĩ rằng: Thầy trò ta lâu không được ăn cơm. Mà số cơm bẩn lại nhiều tương đương với phần ăn của một người. Do đó con đã mạn phép thầy và các anh em để ăn trước phần cơm bẩn ấy. Thưa Thầy, thế là hôm nay con đã được ăn rồi và bây giờ con chỉ ăn thêm phần rau thôi. Vừa nghe Nhan Hồi nói xong, Khổng Tử ngửa mặt lên trời than rằng :

“Ôi chao ! Thế là trên đời này cũng có những sự việc chính mắt ta trông thấy tỏ tường mà vẫn không biết rõ thực hư ! Suýt nữa ta trở thành một kẻ xét đoán hồ đồ và bất công rồi”.

Lời than thở của Khổng Tử chính là lời tôi cũng đã bao lần vội và thấy các rác của người khái mà quên đi cái xà trong mắt tôi to quá không còn cho tôi thấy điều tốt nơi một người tôi gặp gỡ

Điều khó vẫn là thấy được cái xà trong mắt mình. Lẽ ra tôi phải thấy ngay vì nó quá lộ liễu. Nhưng nó khó thấy, vì tôi không muốn thấy cái xấu của mình. Càng có quyền, có chức, có uy tín, có tuổi tác và kinh nghiệm, càng khó chấp nhận nếp nhăn nơi khuôn mặt mình. Xin có con biết nhận thấy chính bản thân còn quá bất toàn để con có các nhìn vị tha đối với anh em. Xin cho con biết khiêm tốn để người khác lấy chính các rác nơi bản thân. 

Thứ Hai tuần XII mùa Thường Niên
Lời Chúa: 
 Mt 7,1-5
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con đừng đoán xét để khỏi bị đoán xét. Các con đoán xét thể nào thì các con cũng bị đoán xét như vậy. Các con dùng đấu nào mà đong, thì cũng sẽ đong lại cho các con bằng đấu ấy. Sao ngươi thấy cái rác trong mắt anh em, mà không thấy cái đà trong mắt ngươi? Hoặc sao ngươi bảo anh em: "Ðể tôi lấy cái rác ra khỏi mắt anh", và này: cái đà đang ở trong mắt ngươi. Ðồ giả hình, hãy lấy cái đà khỏi mắt ngươi trước đã, rồi ngươi sẽ thấy rõ để lấy cái rác ra khỏi mắt anh em ngươi".

0 nhận xét:

Đăng nhận xét