Mấy nhà Hiền sĩ (còn gọi là Ba Vua, Chiêm tinh, đạo sĩ) từ Đồng Phương tìm đến Giêsusalem để Triều bái Hài Nhi mới sinh ra, Hài nhi này theo các ông đó là "Vua người Do Thái", Đây chính là cuộc hành hương, các ông đang tiến bước, lên đường để tiến về đích điểm ước mong là được gặp Hài Nhi Giêsu.
Cuộc hành hương của các nhà hiền sĩ được ngôi sao lạ dẫn đường, điều kỳ diệu là tại sao các nhà Hiền sĩ đã nhìn thấy ánh sao lạ trong muôn nghìn nghìn ngôi sao li ti trên bầu trời, phải chăng đó là một sự khao khát chờ mong, và có thể hằng đêm về các nhà hiền sĩ ngó lên bầu trời để tìm dấu chỉ thời đại. Điều lạ nữa là sao lại những người nay ở các nơi khác nhau đều cùng nhìn thấy ánh sao lạ, quyết định lên đường. Suy niệm đến đây tôi khám phá chính lòng thương xót của Thiên Chúa đã cho ngôi sao xuất hiện khi Con một Thiên Chúa làm người để mặc khải cho các ông biết vị Vua đã giáng sinh các ông lên đường mang theo vàng, nhũ hương và mộc dược để dâng tiến Vua.
Vàng: Tượng trưng cho vua chúa. Khi tiến dâng vàng cho Hài Nhi Giêsu, ba nhà chiêm tinh đã công nhận quyền vương đế của Ngài. Giêsu chính là Vua trên các vua, và là Vua của toàn thể vũ trụ này.
Nhũ Hương: Tượng trưng cho thiên tính của Hài Nhi Giêsu. Ba nhà chiêm tinh đã quỳ gối phủ phục trước Hài Nhi Giêsu và qua thái độ khiêm hạ ấy, các ngài đã chân nhận rằng Hài Nhi Giêsu chính là vị Tư Tế Tối Cao, và chính là Thiên Chúa.
Mộc Dược: Tượng trưng cho nhân tính của Chúa Hài Đồng. Khi dâng tiến mộc dược, ba nhà chiêm tinh đã nhận ra nhân tính của Con Thiên Chúa. Hài Nhi Giêsu tuy là Thiên Chúa, nhưng Ngài đồng thời cũng mang trong mình bản tính của loài người, Ngài cũng biết đói, biết đau, biết buồn, biết khóc, và trở nên mọi sự như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi (Dt 4:15).
Vàng: Tượng trưng cho vua chúa. Khi tiến dâng vàng cho Hài Nhi Giêsu, ba nhà chiêm tinh đã công nhận quyền vương đế của Ngài. Giêsu chính là Vua trên các vua, và là Vua của toàn thể vũ trụ này.
Nhũ Hương: Tượng trưng cho thiên tính của Hài Nhi Giêsu. Ba nhà chiêm tinh đã quỳ gối phủ phục trước Hài Nhi Giêsu và qua thái độ khiêm hạ ấy, các ngài đã chân nhận rằng Hài Nhi Giêsu chính là vị Tư Tế Tối Cao, và chính là Thiên Chúa.
Mộc Dược: Tượng trưng cho nhân tính của Chúa Hài Đồng. Khi dâng tiến mộc dược, ba nhà chiêm tinh đã nhận ra nhân tính của Con Thiên Chúa. Hài Nhi Giêsu tuy là Thiên Chúa, nhưng Ngài đồng thời cũng mang trong mình bản tính của loài người, Ngài cũng biết đói, biết đau, biết buồn, biết khóc, và trở nên mọi sự như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi (Dt 4:15).
Cuộc hành trình của các ông đi không dễ dáng chút nào, có lúc mất sao dẫn đường, các ông đã bàn hỏi, khi được hướng dẫn các ông lại tiếp tục lên đường. Khi gặp Hài Nhì các ông đã triều bái, dâng lễ vật, sau đó các ông được báo mộng đi hướng khác.
Chuyến đi hành hương để gặp được Chúa, để được biến đổi và thay đổi lối sống, đi con đường khác, con đường đó sẽ dẫn đến sự sống. Trong năm thánh lòng Chúa thương xót Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi các kitô hữu hãy hành hương.
"Việc hành hương trong Năm Thánh là một dấu chỉ đặc biệt, vì mang hình ảnh của cuộc hành trình mỗi người chúng ta đang thực hiện trong cuộc sống. Cuộc đời là một chuyến hành hương, và con người là khách lữ hành, là người hành hương đang tiến bước trên đường đi về đích điểm ước mong. Cũng thế, để đến Cửa Thánh ở Rôma hay ở những nơi khác, mỗi người phải hoàn tất chuyến hành hương tùy theo khả năng. Chuyến đi ấy cho thấy lòng thương xót chính là đích điểm phải đạt tới, đòi hỏi phải dấn thân và hy sinh. Ước gì cuộc hành hương sẽ thúc đẩy sự hoán cải: khi bước qua Cửa Thánh, chúng ta để cho lòng thương xót của Thiên Chúa phủ kín chúng ta, và nỗ lực thực thi lòng thương xót đối với tha nhân như Chúa Cha đã thương xót chúng ta. (Tông Sắc mở Năm Thánh ngoại thường về Lòng Thương Xót số 14).
Mỗi ngày xin cho con biết nhìn thấy ánh sao dẫn con đến với Chúa với anh em qua những dấu chỉ trong cuộc sống, xin cho con mỗi ngày gặp và đón nhận Chúa trong Thánh Lễ, Lời Chúa, con được biết đổi sống tốt hơn. Mỗi ngày xin cho con biết ý thức sống cuộc hành hương như Đức Thánh Cha mời gọi: " Chúa Giêsu dạy chúng ta biết những chặng đường hành hương để có thể đạt tới đích điểm ấy, đó là: "Đừng xét đoán để các con khỏi bị xét đoán; đừng lên án để các con khỏi bị lên án; hãy tha thứ thì các con sẽ được tha thứ; hãy cho thì các con sẽ được lãnh nhận: chiếc đấu đong đầy, đã dằn, đã lắc sẽ được đổ vào vạt áo các con; vì các con đong bằng đấu nào, cũng sẽ được đong lại bằng đấu ấy" (Lc 6,37-38). Trước tiên, Chúa dạy chúng ta đừng phán xét cũng đừng lên án. Nếu ai muốn không bị Thiên Chúa phán xét, thì đừng biến mình thành quan án của anh chị em mình. Con người chỉ đoán xét cách thiển cận, còn Chúa Cha nhìn thấu tận tâm can. Những lời nói chứa đầy đố kỵ và ganh ghét đã gây ra biết bao tai hại. Nói xấu người anh chị em vắng mặt, chẳng khác gì đẩy người ấy vào bóng tối, làm mất thanh danh và gây tiếng xấu cho người ấy. Ai không đoán xét và lên án, sẽ nhận ra được điều tốt vẫn có nơi mọi người, và không làm người khác đau khổ vì sự xét đoán bất cập và vì tính tự phụ của chúng ta, cho rằng mình biết hết mọi sự. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ để thể hiện lòng thương xót. Chúa Giêsu cũng dạy chúng ta phải biết tha thứ và sẵn sàng cho đi. Hãy trở thành khí cụ của ơn tha thứ chúng ta đã từng lãnh nhận từ Thiên Chúa. Hãy quảng đại với tất cả mọi người, vì biết rằng Thiên Chúa đã vô cùng rộng lượng khi tuôn đổ lòng hảo tâm của Ngài trên chúng ta." (Tông Sắc mở Năm Thánh ngoại thường về Lòng Thương Xót số 14).
Chúa Nhật Lễ Chúa Hiển Linh
Lời Chúa:
Mt 2,1-12
1 Khi Chúa Giêsu sinh hạ tại Bêlem, thuộc xứ Giuđêa, trong đời vua Hêrôđê, có mấy nhà hiền sĩ từ Đông Phương tìm đến Giêrusalem. 2 Các ông nói: “Vua người Do Thái mới sinh ra hiện đang ở đâu? Chúng tôi đã nhận thấy ngôi sao của Người ở Đông Phương, và chúng tôi đến để triều bái Người.” 3 Nghe nói thế, vua Hêrôđê bối rối, và tất cả Giêrusalem cùng với nhà vua. 4 Vua đã triệu tập tất cả các thượng tế và kinh sư trong dân, và hỏi họ cho biết nơi mà Đức Kitô sinh hạ. 5 Họ tâu nhà vua rằng: “Tại Bêlem thuộc xứ Giuđêa, vì đó là lời do đấng tiên tri đã chép: 6 “Cả ngươi nữa, hỡi Bêlem, đất Giuđa, không lẽ gì ngươi bé nhỏ hơn hết trong các thành trì của Giuđa, vì tự nơi ngươi sẽ xuất hiện một thủ lãnh, Người đó sẽ chăn nuôi Israel dân tộc của Ta.”
7 Bấy giờ Hêrôđê ngầm triệu mấy nhà hiền sĩ tới, cặn kẽ hỏi han họ về thời giờ ngôi sao đã hiện ra. 8 Rồi vua phái họ đi Bêlem và dặn rằng: “Các khanh hãy đi điều tra cẩn thận về Hài Nhi, rồi khi đã gặp thấy, hãy báo tin lại cho trẫm, để cả trẫm cũng đến triều bái Người.” 9 Nghe nhà vua nói, họ lên đường. Và kìa ngôi sao họ xem thấy ở Đông Phương, lại đi trước họ, mãi cho tới khi tới nơi và đậu lại trên chỗ Hài Nhi ở. 10 Lúc nhìn thấy ngôi sao, họ hết sức vui mừng. 11 Và khi tiến vào nhà, họ đã gặp thấy Đức Maria mẹ Người, và họ đã quỳ gối xuống, sụp lạy Người. Rồi, mở bảo tráp ra, họ đã dâng tiến Người lễ vật: vàng, nhũ hương, và một dược. 12 Và khi nhận được lời mộng báo “Đừng trở lại với Hêrôđê”, họ đã qua đường khác, trở về xứ sở mình.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét