Thứ Ba, 5 tháng 7, 2016


Không chỉ “lỗi lầm” từ bậc sinh thành, sự “quan tâm quá mức” của một bộ phận xã hội cũng khiến nhiều “nạn nhân” - lúc đó vẫn còn non nớt tuổi đời, trải nghiệm sống - thêm “sống dở chết dở”, mất dần nơi bám víu.

Đã 17 năm trôi qua nhưng V.Hùng (ngụ quận Tân Bình, TP.HCM) vẫn nhớ như in mọi thứ đã diễn ra với gia đình khi anh còn là cậu học sinh lớp 10 Trường THPT Phú Nhuận (TP.HCM). Trước đó, cuộc sống của anh khá êm ấm vì gia cảnh khá giả, anh có thành tích học tập tốt vì muốn biến ước mơ làm kiến trúc sư trở thành sự thật.

“Thời điểm đó, lắm khi tôi thoáng buồn vì cha mẹ ít trò chuyện cùng mình, hai người đều về nhà rất trễ nên hiếm khi chị em tôi được thấy mặt họ”, anh trải lòng. Đến một ngày anh đi học về và thấy trong nhà rất đông người, cha ngồi im không nói gì mặc rất nhiều người vây quanh chửi rủa, đòi xiết nhà, xiết đồ...

Về sau, anh được biết mẹ của mình đã ôm số tiền “giật hụi” hơn 1 tỉ đồng bỏ trốn cùng một người khác.

Lớp 11 anh đi học mà tâm trạng rối bời, học phí trường công lúc đó chỉ vài chục ngàn đồng/tháng nhưng mỗi khi đến hạn, nó như “ác mộng” với anh vì không đủ can đảm ngửa tay xin cha, người lúc đó dần trở nên cộc tính, hở tí là nhậu và chửi rủa con cái.

“Mỗi khi về nhà, thấy hàng xóm ai đó nhìn hay xầm xì xung quanh, tôi luôn có cảm tưởng họ đang nói xấu về mình, gia đình mình. Nghe nói vụ của mẹ tôi bị lên báo nên thấy ai cầm tờ báo, tôi cũng tưởng họ đang đọc về chuyện nhà mình.

Những đứa bạn hàng xóm trước đó thường í ới rủ đi bơi, đi học thêm chung... dần cũng ít qua lại. Một số cô chú láng giềng đôi khi hỏi thăm bâng quơ mà như xát muối vào lòng thằng nhóc mới 16 tuổi” - anh Hùng kể.

Lúc đó, tôi không biết lý do thật sự mẹ tôi đột ngột biến mất nhưng tôi vẫn giận mẹ. Về nhà thì không khí lúc nào cũng ngột ngạt nên thời gian đó tôi thường ngồi lì ở quán nước gần trường.

“Có những lần thấy mấy đứa bạn chung lớp rôm rả đạp xe ngang qua, tôi định kêu tụi nó vào để tâm sự... nhưng rồi tôi sợ mình sẽ chẳng biết bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ lại đem chuyện không vui của gia đình kể hết? Tôi giận nhưng vẫn rất thương và nhớ mẹ, không muốn mình góp phần khiến bà trở thành kẻ xấu trong mắt người khác. Tôi tự cô lập mình trước chúng bạn”, anh cho biết.

Không chia sẻ được với ai nên mỗi ngày qua là một ngày đằng đẵng. Sức học anh tuột dốc hẳn, anh chỉ đủ điểm đậu tốt nghiệp và sau đó vừa đi nhảy cho các vũ đoàn vừa làm phục vụ một số quán ăn để kiếm tiền trang trải cho bản thân, gác lại giấc mơ trở thành kiến trúc sư.

Chuyện của V.Hùng, tôi thật xúc động, tình thương và lòng thương xót của người với người sao khó quá, ước mơ trở thành kiến trúc sư đã biến mất khi cuộc sống thực tế thiếu sự cảm thông, thiếu đi bàn tay đỡ nâng.

Lời Chúa hôm nay cho tôi chiêm ngắm lòng thương xót và tình yêu của Chúa chữa lành cho một người bị câm, cho dẫu những người biết phái cho rằng: "Ông ta đã nhờ tướng quỷ mà trừ quỷ". Không làm Chúa phải bận tâm cho sứ vụ Cha trao, Chúa tiếp tục lên đường chữa lành cho những người bênh tật, Chúa nhìn thấy nỗi đau của con người. Nỗi thao thức của Chúa trước cánh đồng lúa chín mà lại thiếu thợ gạch.

Xin Chúa cho con cảm nghiệm được lòng thương xót của Chúa và con xót thương đến những người đang sống quanh con, xin cho con biết nhìn mọi người với lòng thương xót vì chính Chúa đã xót thương.

Thứ Ba tuần 14 thường niên.
"Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít".

Lời Chúa: Mt 9, 32-38
Khi ấy, người ta đem đến Chúa Giêsu một người câm bị quỷ ám. Khi đã trừ quỷ, thì người câm nói được, đám đông dân chúng kinh ngạc và nói rằng: "Chưa bao giờ thấy xảy ra như vậy trong dân Israel". Nhưng các người biệt phái nói rằng: "Ông ta đã nhờ tướng quỷ mà trừ quỷ".
Và Chúa Giêsu đi rảo khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người chăn. Người liền bảo môn đệ rằng: "Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa".

0 nhận xét:

Đăng nhận xét