Thứ Hai, 2 tháng 1, 2017

Sáng nay trong giờ làm việc, Vy nhắn tin cho tôi: "sơ vào Fc xem đi, vui lắm nhiều nhiều người chúc mừng sinh nhật của sơ", tôi cảm ơn Vy và nhắn với em, tôi đang quá nhiều viêc cần phải hoàn thành trong ngày hôm nay, thôi để tối có giờ rồi cảm ơn mọi người.

Bây giờ khi màn đêm buông xuống, không gian yêu tĩnh, tôi dành thời gian để sống tâm tình biết ơn và cảm ơn.

Cứ mỗi lần được mừng sinh nhật là thời khắc trong năm tôi nghĩ nhiều về gia đình, bạn bè và những người tôi đã và đang cùng chung chia ơn gọi làm người.

Nghĩ về gia đình, những gì quá khứ đang từ từ hiện lên trong trí tôi. Ba mẹ người đã tiếp nhận tôi, cho tôi được chào đời làm người, nuôi dạy tôi để tôi được thành nhân. Tôi không thể nào đáp đền ơn nghĩa sinh thành, tôi chỉ biết sống sao cho tốt, cho tròn đầy ơn gọi làm người và ơn gọi Dâng hiến.

Nghĩ về gia đình là tôi nghĩ về từng chị em tôi, những người cho tôi tràn ngập niềm vui tuổi thơ, và bây giờ vẫn hằng yêu thương và quan tâm đến tôi.

Nghĩ về gia đình Võ Trần, tôi sống lại những ký ức không bao giờ quên của thời bao cấp, thời đã dạy tôi và giúp tôi sống biết thương và biết giúp ba mẹ, biết lao động rất sớm, biết sống nghèo mà vẫn vui, vì lúc đó ai cũng nghèo và rất nghèo. Tôi kể chuyện của tôi cho các bạn nghe để cùng tôi tạ ơn Chúa cảm ơn đời.


Vâng, sau 1975, ba mẹ tôi vào dạy ở trường nhà nước, vì thế chị em chúng tôi đều có "phần", có tem phiếu, được cấp sách vở đi học, không đóng tiền học. Đại khái là được hưởng chế độ "Bao cấp". Vì thế đến tháng thì phải cầm sổ đi nhận gạo, cầm tem phiếu đi mua thịt, cá, dầu hôi, muối...  ngay cả vải may áo quần, dép. Hầu như ít dùng đến tiền (có tiền đâu !)

Lúc ấy, tôi học lớp 5 được mẹ phân công đi nhận gạo, cứ 5 giờ sáng cầm sổ đem theo cục gạch, cột cái sổ vào cục gạch, đến kho gạo, đặt cục gạch tiếp theo cục gạch của ai đó đã đặt sớm hơn, rồi tìm một góc trùm áo lạnh ngủ đến 7g00, cô mở của kho gạo, mỗi người thứ tự đứng vào chỗ cục gạch của mình. Hay một điều là không ai đổi của ai, và cũng không ai lấy sổ của ai.

Rồi chuyện đi nhận thịt, cá cũng vui lắm, tôi không nhớ là 1 tem phiếu được bao nhiêu "lạng", nhưng chỉ nhớ đưa tem vào người bán cắt miếng nào là nhận miếng đó. Nhưng thích nhất là mỡ, về rán lấy mỡ cất dành chiên xào, lấy tóp mở kho nước mắm ăn cơm, ngon lắm.

Chuyện mua vải còn vui nữa, cứ theo tem phiếu mà người bán cắt vải, loại vải khi may, mặc vào ngồi xuống đứng lên là cái ống quần sẽ thành "lo xo", đã vậy, có khi vải không đủ, thân một màu, tay một màu...

(Có một thời như thế phần 1: Cái đói thời bao cấp
http://xoay24h.com/trong-nuoc/co-mot-thoi-nhu-the-phan-1-cai-doi-thoi-bao-cap.html)

Chuyện đi học thì thú vị lắm, học được nghĩ thứ năm, thứ bảy, Chúa nhật, mà chỉ học có một buổi thôi, vở thì được phát theo tiêu chuẩn của con giáo viên, sách giáo khoa thì được trường cho mượn ở thư viện, học xong phải trả lại, nên phải giữ sách cẩn thận lắm, không là bị đền, nến thời đó quý sách lắm, có một cuốn chuyện tuổi hoa là cặm cụi viết rồi chuyền tay nhau đọc. 

Thời gian nghỉ học là tôi phụ với ba mẹ đi vào rừng đốn cây, lấy củi về đun và bán kiếm thêm tiền. (thời này,tôi sẽ được gọi là "lâm tặc"). Bây giờ tôi nghĩ lại thấy thương ba mẹ lắm, rất vất vả, nhà lại đông con, ngoài giờ dạy ở trường, ba mẹ làm đủ mọi việc để chị em chúng tôi được ăn học. Cũng từ môi trường gia đình khó khăn, nhưng đầy ấp tình thương, đã giúp tôi có được ngày hôm nay. Ba mẹ tôi không bao giờ để chị em chúng tôi phải ăn độn bo bo hay khoai, bắp. Nghĩ về ba mẹ trong ngày sinh nhật, tôi dâng lên Chúa lời tạ ơn và cầu xin cho ba mẹ tôi luôn sống theo Thánh ý Chúa trong bình an và hạnh phúc của tuối xế chiều.

Ngày mừng sinh, tôi nhớ đến các chị em tôi, những người ngày nay đã thành đạt trong cuộc công. Tôi có người chị và những người em thật tuyệt vời. Tôi có những đứa cháu rất hòa hợp với nhau. Tôi tạ ơn Chúa, cảm ơn các chị em.

Trong ngày Sinh nhật, tôi cảm ơn những người thầy, cô, những người góp phần dạy bảo tôi nên người, cho tôi phần tri thức, để hôm nay tôi lại giúp đời với tất cả khả năng Chúa ban.

Trong ngày Sinh nhật tôi tri ân Hội dòng, công đoàn tôi đang sống, thời gian ở trong nhà dòng thật là hạnh phúc và an bình.

Trong ngày sinh nhật tôi nhớ đến các Linh mục, tu sĩ, những người đã giúp tôi chu toàn sứ mạng mà tôi lãnh nhận, đã động viên, hướng dẫn và chỉ dạy tôi.

và tất cả học trò, bạn bè, đặc biệt là các Anh Chị trong Gia đình Mục vụ Truyền Thông Sài Gòn đã cũng tôi chung chia sứ mạng loan báo Tin mừng. Tấm gương hy sinh của các Anh Chị đã thêm lửa nhiệt thành và nhiệt tâm hơn cho Giáo Hội và xã hội.

Hôm nay mừng Sinh nhật Lời Chúa cho tôi chiêm ngắm và học tinh thần của ông Gioan Tiền Hô sống  khiêm nhường. Tôi nhận ra đây chính là sứ điệp Chúa muốn tôi sống cho một năm mới, càng thêm tuổi càng phải thêm lòng đạo đức và khiêm nhường. Để Chúa lớn lên trong tôi và tôi biết nhỏ bé để đón nhận tất cả mọi người trong tình yêu và cảm thông.

Lạy Chúa, khi con bước vào tuổi 45 con không còn trẻ, nhưng cũng chưa già lắm, nhưng càng ngày con càng khám phá tình yêu Chúa dành cho con thật là tuyệt vời, có nhưng lúc con không bao giờ dám nghĩ đến mà Chúa lại cho con, có nhưng lúc con cảm thấy sao con được Chúa và mọi người thương yêu và đỡ nâng con. Con tạ ơn Chúa, xin cho con bước vào một tuổi mới con biết sống lời dạy của Thánh Goan Tiền Hô: "Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho Người."


Lời Chúa: 
 Ga 1,19-28
 19Và đây là lời chứng của ông Gioan, khi người Do Thái từ Giêrusalem cử một số tư tế và mấy thầy Lêvi đến hỏi ông: "Ông là ai?" 20Ông tuyên bố thẳng thắn, ông tuyên bố rằng: "Tôi không phải là Đấng Kitô." 21Họ lại hỏi ông: "Vậy thì thế nào? Ông có phải là ông Êlia không?" Ông nói: "Không phải." "Ông có phải là vị ngôn sứ chăng?" Ông đáp: "Không." 22Họ liền nói với ông: "Thế ông là ai, để chúng tôi còn trả lời cho những người đã cử chúng tôi đến? Ông nói gì về chính ông?" 23Ông nói: Tôi là tiếng người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi, như ngôn sứ Isaia đã nói. 24Trong nhóm được cử đi, có mấy người thuộc phái Pharisêu. 25Họ hỏi ông: "Vậy tại sao ông làm phép rửa, nếu ông không phải là Đấng Kitô, cũng không phải là ông Êlia hay vị ngôn sứ?" 26Ông Gioan trả lời: "Tôi đây làm phép rửa trong nước. Nhưng có một vị đang ở giữa các ông mà các ông không biết. 27Người sẽ đến sau tôi và tôi không đáng cởi quai dép cho Người." 28Các việc đó đã xảy ra tại Bêtania, bên kia sông Giođan, nơi ông Gioan làm phép rửa.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét