Rơi nước mắt phóng viên nước ngoài viết về Wanbi
31/07/2013 - 17:32 (GMT +7)
Bạn có thể biến mất trong cuộc đời này như những quả bóng trong MV, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết mất trong trái tim chúng tôi. Và âm nhạc của bạn sẽ tiếp tục làm chúng tôi cười mỗi khi nghe lại. Còn bây giờ, không nói thêm nữa, tôi muốn bạn hát... và để âm nhạc xóa khi những phiền muộn trong bạn.
Là một cây bút thích tìm hiểu về văn hóa phương Đông, Châu Á, PAWZ đã có thời gian đi qua và làm việc tại rất nhiều nước như Campuchia, Thái Lan, Trung Quốc... và anh đã dành nhiều thời gian ở Việt Nam khi tìm thấy một nửa của mình ở đây. Anh đã có một bài viết rất dài về Wanbi Tuấn Anh, về những gì anh hiểu và những gì anh nhận được từ âm nhạc của chàng ca sĩ này.
Saigon đã mất đi một biểu tượng, Wanbi qua đời
Saigon đã mất đi một người tuyệt vời, Wanbi Tuấn Anh qua đời khi chỉ mới 26 tuổi. Nhưng hãy để tôi hồi tưởng lại và kể các bạn nghe tôi đã biết cậu ấy như thế nào.
Lần đầu tiên tôi đến Việt Nam vào tháng 4.2011. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đây là chuyến nghỉ ngơi 10 ngày nhưng sau đó lại kéo dài đến những 6 tuần. Tôi thật sự đã không bắt máy bay về nhà vì nhận ra tôi yêu thích đất nước này quá đỗi và thật sự muốn ở lại.
Tôi nhớ rằng trong tuần đầu tiên, tôi muốn trải nghiệm thật nhiều nét văn hóa nhất có thể và một trong những cách tiếp cận là xem một kênh truyền hình âm nhạc. Tôi cứ để cái TV lải nhải suốt ngày đêm khi trở về khách sạn. Tôi là fan của nhạc Nhật và Hàn nên cứ mỗi ngày 4 lần, chiếc TV ấy lại cho tôi sống trong cảm giác đó.
Tôi không cảm thấy thích nhạc Việt Nam lắm. Ngôn ngữ này đối với tôi thật lạ lẫm và khó để hát theo. Hơn nữa, bản chất thể loại âm nhạc này thật chán vì tất cả những bài hát phổ biến đều chỉ mang một phong cách về tình yêu, và đặc biệt hơn nếu có, là những ca khúc chia tay. Nhưng lại có một ca sĩ khiến tôi phải dừng mắt lại và khiến tôi phải nhớ lấy tên của cậu ấy.
Đó là Wanbi Tuấn Anh, nhưng mọi người ở Việt Nam lại chỉ gọi cậu ấy là Wanbi. Ca khúc đầu tiên của cậu ấy mà tôi xem là một kiểu mẫu của ca khúc chia tay của Việt Nam, khi cô gái tỏ ra giận dữ với bạn trai của mình (do Wanbi thủ vai) và rồi bước ra khỏi cuộc đời nhau, để lại anh ấy tự trách bản thân trong cô độc. Cái kết cũng thật hấp dẫn khi một cô gái Hàn Quốc xuất hiện ngay thềm cửa để thuê phòng theo như quảng cáo, khiến anh khó hiểu khi chỉ nói được tiếng Hàn và MV kết thúc bằng dòng chữ "to be continued...".
Tôi thật sự ấn tượng với ca khúc, và tôi nhớ là đã phải ghé qua rất nhiều cửa hàng CD để hỏi xem họ có đĩa của Wanbi không. Thậm chí khi tôi nói tên của cậu ấy ra họ cũng không có, nhưng tôi lại có thể nghe được rất nhiều nhạc của Wabi trên YouTube dù thật tình tôi chỉ muốn biết kết quả của câu chuyện trên mà tôi. Hai năm sau, cuối năm 2012 tôi mới biết Wanbi phát hành MV Tìm thấy.
Ca khúc quả thật rất hay không chỉ vì phong cách R&B thời thượng khác biệt những ca khúc trước đó, mà còn vì câu chuyện được chuyển tải về hai người vượt qua những rào cản bất đồng ngôn ngữ để nói chuyện được với nhau bằng những cách thức "sáng tạo" - in ra những đoạn code để mỗi người dùng điện thoại quét và hiểu. MV cũng cho thấy cô gái đã vẽ những biểu tượng mặt cười vui vẻ trên chiếc tách uống trà của Wanbi.
Khi tôi xem MV này cũng là lúc tôi bắt đầu mối quan hệ với một cô gái Việt Nam (giờ đây là vợ tôi), và chúng tôi cũng đã vất vả rất nhiều với sự cách biệt ngôn ngữ. Tôi đã cho cô ấy xem MV này và nói: "Em nhìn đi! Tình yêu chân thật sẽ xóa rào cản ngôn ngữ". Cô ấy cũng bắt đầu vẽ những mặt cười như thế trên bình trà của tôi. Ca khúc quả thật rất có ý nghĩa với tôi.
Đến thời gian này, tôi biết được Wanbi đang bị bệnh. Tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện từ những người tôi gặp trên những chuyến du lịch. Wanbi có một khối u trong não và sẽ chết, dù không ai trong chúng ta biết được thời gian là bao lâu vì cậu ấy giữ điều chi tiết cho riêng mình.
Tôi cũng nghe về những ca sĩ khác đã tập hợp với nhau bên nhau để làm nên một chương trình lấy lợi nhuận ủng hộ cho ca phẫu thuật cho chàng ca sĩ được quý mến. Với vai trò một người làm việc cho một tạp chí tiếng Anh ở Saigon, tôi rất muốn có được một cuộc phỏng vấn với Wanbi. Một phóng viên ảnh của tờ báo đã cho tôi số điện thoại, nhưng mỗi khi tôi gọi đều không được trả lời.
Tôi cũng không biết đó có thật là số của cậu ấy không. Số điện thoại này được một người bạn thân của cậu ấy cho nên tôi tin rằng là thật. Nhưng thú thật là sau nhiều lần gọi không thành công, tôi bắt đầu lo ngại với suy nghĩ mình đang làm phỏng vấn đối với một ngôi sao lớn, nhất là khi biết về tình hình sức khỏe của cậu ấy. Do đó tôi quyết định đợi thêm một thời gian nữa trước khi liên lạc lại.
Khi trở lại Úc 2 tuần trước để thăm gia đình và làm hộ chiếu mới, tôi để trong chiếc ipod của mình nhạc của Wanbi. Tôi xem những clip này trên máy bay về Úc. Khi du lịch gọn nhẹ, đó thường là tài sản từ Việt Nam mà tôi mang theo.
Có những lúc tôi phát hiện ra mình không có tiền, không biết ở đâu và phải ngủ ở công viên, tôi vẫn muốn nghe nhạc này để nhắc nhớ về một thành phố xinh đẹp mà tôi đã bỏ đi rồi lại muốn trở về nhiều đến thế nào. Wanbi đã khiến tôi bình tĩnh trở lại khi tôi chẳng có ai bên cạnh, kể cả vợ mình.
Tối nay, khi lướt trên những thông tin của Facebook, tôi đã thấy ai đó post lên trang fanpage. Tôi thấy dòng chữ "tuổi 26". Không cần đọc hết hay dùng công cụ dịch, tôi nghĩ "Ồ có lẽ hôm nay là sinh nhật của Wanbi". Khi tôi sắp viết: "Chúc mừng sinh nhật Wanbi" thì tôi đọc được những chia sẻ khác... "RIP Wanbi". Tôi thấy lạnh cả người và tưởng như tim mình ngừng lại vài nhịp. "Không!", tôi nghĩ. "Có lẽ nào như vậy! Wanbi đã mất?". Sau khi dịch lại toàn bộ nội dung, tôi biết rằng đó là sự thật. Wanbi đã mất khi tuổi còn rất trẻ, chỉ mới 26.
Một cuộc đời đẹp nhưng lại quá ngắn, tôi bắt đầu khóc. Tôi tự trấn tĩnh mình và gọi vợ trên Skype. Cô ấy thấy mắt tôi đỏ hoe và hỏi: "Có chuyện gì hả anh? Anh ổn chứ?" với vẻ mặt lo lắng. Tôi khóc òa và không thể nói thành lời. Phải mất rất lâu cô ấy mới hiểu được tôi nói: "Wanbi mất rồi. Anh vừa đọc thấy trên Facebook. Cậu ấy vừa qua đời hôm nay".
Vợ tôi nói tôi như một đứa trẻ vậy, người Việt không phản ứng như vậy và thật kỳ cục khi khóc vì một người không thân thuộc trong gia đình qua đời. Nhưng tôi không thể ngăn được nước mắt của mình và vợ tôi cũng rất buồn khi nghe tin này. Chúng tôi đã cùng nhau nghe "Tìm thấy" trên laptop thông qua skype, và tôi cố gắng để không quá xúc động.
Wanbi, tôi chưa bao giờ có dịp gặp bạn để nói bạn biết rằng âm nhạc của bạn đã làm một người ngoại quốc như tôi phát cuồng, và nói để bạn biết rằng những ca khúc của bạn đã có giá trị như thế nào đối với tình yêu vượt qua vách ngăn văn hóa của chúng tôi như thế nào. Tôi chỉ có thể viết để nói với mọi người rằng Wanbi là một người tuyệt vời, một ca sĩ đẹp đẽ với trái tim bằng vàng cùng nụ cười có thể làm tan chảy mọi nỗi đau.
Tôi đã viết về cậu ấy nhiều lần, trên nhiều trang khác nhau. Khi có ai đó hỏi tôi: "Anh thích nhạc Việt Nam hả?", tôi luôn trả lời mà không cần suy nghĩ "Tôi thích nhạc của Wanbi".
Tôi muốn khép lại bài viết này bằng một ca khúc. Tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người ca khúc mà tôi đã nghe và mỗi sáng để mỉm cười để chuẩn bị cho một ngày mới trước mắt. Đây cũng là một điển hình cho những sản phẩm âm nhạc của Wanbi, cho thấy cậu ấy đã thật sự làm hết mình để mọi người cười. Số của cậu ấy sẽ mãi nằm trên điện thoại của tôi và là một khoảng ký ức của tôi khi suýt nữa là có thể gặp được.
Bạn có thể biến mất trong cuộc đời này như những quả bóng trong MV, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết mất trong trái tim chúng tôi. Và âm nhạc của bạn sẽ tiếp tục làm chúng tôi cười mỗi khi nghe lại. Còn bây giờ, không nói thêm nữa, tôi muốn bạn hát... và để âm nhạc xóa khi những phiền muộn trong bạn.
Saigon đã mất đi một người tuyệt vời, Wanbi Tuấn Anh qua đời khi chỉ mới 26 tuổi. Nhưng hãy để tôi hồi tưởng lại và kể các bạn nghe tôi đã biết cậu ấy như thế nào.
Lần đầu tiên tôi đến Việt Nam vào tháng 4.2011. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đây là chuyến nghỉ ngơi 10 ngày nhưng sau đó lại kéo dài đến những 6 tuần. Tôi thật sự đã không bắt máy bay về nhà vì nhận ra tôi yêu thích đất nước này quá đỗi và thật sự muốn ở lại.
Tôi nhớ rằng trong tuần đầu tiên, tôi muốn trải nghiệm thật nhiều nét văn hóa nhất có thể và một trong những cách tiếp cận là xem một kênh truyền hình âm nhạc. Tôi cứ để cái TV lải nhải suốt ngày đêm khi trở về khách sạn. Tôi là fan của nhạc Nhật và Hàn nên cứ mỗi ngày 4 lần, chiếc TV ấy lại cho tôi sống trong cảm giác đó.
Tôi không cảm thấy thích nhạc Việt Nam lắm. Ngôn ngữ này đối với tôi thật lạ lẫm và khó để hát theo. Hơn nữa, bản chất thể loại âm nhạc này thật chán vì tất cả những bài hát phổ biến đều chỉ mang một phong cách về tình yêu, và đặc biệt hơn nếu có, là những ca khúc chia tay. Nhưng lại có một ca sĩ khiến tôi phải dừng mắt lại và khiến tôi phải nhớ lấy tên của cậu ấy.
Đó là Wanbi Tuấn Anh, nhưng mọi người ở Việt Nam lại chỉ gọi cậu ấy là Wanbi. Ca khúc đầu tiên của cậu ấy mà tôi xem là một kiểu mẫu của ca khúc chia tay của Việt Nam, khi cô gái tỏ ra giận dữ với bạn trai của mình (do Wanbi thủ vai) và rồi bước ra khỏi cuộc đời nhau, để lại anh ấy tự trách bản thân trong cô độc. Cái kết cũng thật hấp dẫn khi một cô gái Hàn Quốc xuất hiện ngay thềm cửa để thuê phòng theo như quảng cáo, khiến anh khó hiểu khi chỉ nói được tiếng Hàn và MV kết thúc bằng dòng chữ "to be continued...".
Ca khúc quả thật rất hay không chỉ vì phong cách R&B thời thượng khác biệt những ca khúc trước đó, mà còn vì câu chuyện được chuyển tải về hai người vượt qua những rào cản bất đồng ngôn ngữ để nói chuyện được với nhau bằng những cách thức "sáng tạo" - in ra những đoạn code để mỗi người dùng điện thoại quét và hiểu. MV cũng cho thấy cô gái đã vẽ những biểu tượng mặt cười vui vẻ trên chiếc tách uống trà của Wanbi.
Khi tôi xem MV này cũng là lúc tôi bắt đầu mối quan hệ với một cô gái Việt Nam (giờ đây là vợ tôi), và chúng tôi cũng đã vất vả rất nhiều với sự cách biệt ngôn ngữ. Tôi đã cho cô ấy xem MV này và nói: "Em nhìn đi! Tình yêu chân thật sẽ xóa rào cản ngôn ngữ". Cô ấy cũng bắt đầu vẽ những mặt cười như thế trên bình trà của tôi. Ca khúc quả thật rất có ý nghĩa với tôi.
Đến thời gian này, tôi biết được Wanbi đang bị bệnh. Tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện từ những người tôi gặp trên những chuyến du lịch. Wanbi có một khối u trong não và sẽ chết, dù không ai trong chúng ta biết được thời gian là bao lâu vì cậu ấy giữ điều chi tiết cho riêng mình.
Tôi cũng nghe về những ca sĩ khác đã tập hợp với nhau bên nhau để làm nên một chương trình lấy lợi nhuận ủng hộ cho ca phẫu thuật cho chàng ca sĩ được quý mến. Với vai trò một người làm việc cho một tạp chí tiếng Anh ở Saigon, tôi rất muốn có được một cuộc phỏng vấn với Wanbi. Một phóng viên ảnh của tờ báo đã cho tôi số điện thoại, nhưng mỗi khi tôi gọi đều không được trả lời.
Khi trở lại Úc 2 tuần trước để thăm gia đình và làm hộ chiếu mới, tôi để trong chiếc ipod của mình nhạc của Wanbi. Tôi xem những clip này trên máy bay về Úc. Khi du lịch gọn nhẹ, đó thường là tài sản từ Việt Nam mà tôi mang theo.
Có những lúc tôi phát hiện ra mình không có tiền, không biết ở đâu và phải ngủ ở công viên, tôi vẫn muốn nghe nhạc này để nhắc nhớ về một thành phố xinh đẹp mà tôi đã bỏ đi rồi lại muốn trở về nhiều đến thế nào. Wanbi đã khiến tôi bình tĩnh trở lại khi tôi chẳng có ai bên cạnh, kể cả vợ mình.
Tối nay, khi lướt trên những thông tin của Facebook, tôi đã thấy ai đó post lên trang fanpage. Tôi thấy dòng chữ "tuổi 26". Không cần đọc hết hay dùng công cụ dịch, tôi nghĩ "Ồ có lẽ hôm nay là sinh nhật của Wanbi". Khi tôi sắp viết: "Chúc mừng sinh nhật Wanbi" thì tôi đọc được những chia sẻ khác... "RIP Wanbi". Tôi thấy lạnh cả người và tưởng như tim mình ngừng lại vài nhịp. "Không!", tôi nghĩ. "Có lẽ nào như vậy! Wanbi đã mất?". Sau khi dịch lại toàn bộ nội dung, tôi biết rằng đó là sự thật. Wanbi đã mất khi tuổi còn rất trẻ, chỉ mới 26.
Một cuộc đời đẹp nhưng lại quá ngắn, tôi bắt đầu khóc. Tôi tự trấn tĩnh mình và gọi vợ trên Skype. Cô ấy thấy mắt tôi đỏ hoe và hỏi: "Có chuyện gì hả anh? Anh ổn chứ?" với vẻ mặt lo lắng. Tôi khóc òa và không thể nói thành lời. Phải mất rất lâu cô ấy mới hiểu được tôi nói: "Wanbi mất rồi. Anh vừa đọc thấy trên Facebook. Cậu ấy vừa qua đời hôm nay".
Tôi đã viết về cậu ấy nhiều lần, trên nhiều trang khác nhau. Khi có ai đó hỏi tôi: "Anh thích nhạc Việt Nam hả?", tôi luôn trả lời mà không cần suy nghĩ "Tôi thích nhạc của Wanbi".
Tôi muốn khép lại bài viết này bằng một ca khúc. Tôi muốn chia sẻ với tất cả mọi người ca khúc mà tôi đã nghe và mỗi sáng để mỉm cười để chuẩn bị cho một ngày mới trước mắt. Đây cũng là một điển hình cho những sản phẩm âm nhạc của Wanbi, cho thấy cậu ấy đã thật sự làm hết mình để mọi người cười. Số của cậu ấy sẽ mãi nằm trên điện thoại của tôi và là một khoảng ký ức của tôi khi suýt nữa là có thể gặp được.
Bạn có thể biến mất trong cuộc đời này như những quả bóng trong MV, nhưng bạn sẽ không bao giờ biết mất trong trái tim chúng tôi. Và âm nhạc của bạn sẽ tiếp tục làm chúng tôi cười mỗi khi nghe lại. Còn bây giờ, không nói thêm nữa, tôi muốn bạn hát... và để âm nhạc xóa khi những phiền muộn trong bạn.
http://kienthucgiadinh.com.vn
0 nhận xét:
Đăng nhận xét