Chúa Nhật XV Thường Niên - Năm C
Lời Chúa:
Lc 10, 25-37
25 Khi ấy, có một người thông luật đứng dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời". 26 Người nói với ông: "Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc thấy gì trong đó?" 27 Ông trả lời: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến anh em như chính mình". 28 Chúa Giêsu nói: "Ông đã trả lời đúng, hãy làm như vậy và ông sẽ được sống". 29 Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa cùng Chúa Giêsu rằng: "Nhưng ai là anh em của tôi?"
30 Chúa Giêsu nói tiếp: "Một người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. 31 Tình cờ một tư tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. 32 Cũng vậy, một trợ tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. 33Nhưng một người xứ Samaria đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. 34 Người đó lại gần, băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa mình, đưa về quán trọ săn sóc. 35 Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho chủ quán mà bảo rằng: 'Ông hãy săn sóc người ấy và ngoài ra, còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về, tôi sẽ trả lại ông'. 36 Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị rơi vào tay bọn cướp?" 37 Người thông luật trả lời: "Kẻ đã tỏ lòng thương xót với người ấy". Và Chúa Giêsu bảo ông: "Ông cũng hãy đi và làm như vậy".
Dụ ngôn người Samaria nhân hậu cho ta thấy một khoảng cách giữa nói và làm, giữa thực hành sống đạo và lý thuyết về đạo
Qua hình ảnh người Samaria nhân hậu, Chúa muốn ta ta sống tình yêu của Chúa qua hành động thương xót đến người đồng loại, giúp đỡ và chăm xóc người khác khi họ cần và nhất là lúc họ gặp tai nạn.
Thầy Lêvi và Tư tế xem ra họ chẳng có tội gì nhưng thực ra tội của họ là tội thiếu sót: họ không làm điều lẽ ra họ phải làm.
Lạy Chúa , con có lỗi vì quá ích kỷ nên ít quan tâm đến người khác. Có quá nhiều việc lành mà con có thể làm nhưng con bỏ qua. Con đã dững dưng trước những nỗi bất hạnh của người khác nên không đưa tay trợ giúp.
Xin tha thứ cho con
Xem từng hành động của người Samaria nhân hậu ta mới thấy ông là người có một trái tim nhạy bén, ông phải là người luôn chủ động trong việc giúp đỡ người khác mới luôn luôn có dầu, vải băng bó vết thương cho nạn nhân, những thứ ấy luôn chiếm 1 chỗ trong hành trang của ông. Ông lắng nghe được tiếng rên la của người bị cướp đang đau đớn. Mặc dầu vó ngựa đang lộp cộp phi nhanh như gió. Ông dừng lại chăm sóc rất tận tình. Con trả tiền và gửi gắm bệnh nhận cho người chủ quán. Ông đã lắng nghe tiếng kêu dau đớn của nạn nhân bằng chính trái tim yêu thương.
Còn thầy Lêvi và thầy Tư tế mặc dầu đi bộ nhưng lại không nghe thấy gì, bỡi cuộc sống thương ngày trái tim các thầy bị đóng kín trong lề luật, hình thức bên ngoài, sợ và sợ!
Lạy Chúa. Con vẫn biết rằng giờ này con có thể suy niệm những điều trên rất dễ, nhưng nếu thực tế xảy ra con có dám dừng lại bớt chút thời giờ lo cho người khác, đáp trả điều người khác cần đến con không? Lạy Chúa xin cho con có trái tim tràn đầy lửa mến và tình yêu để dám cho c9i mà không tính toán, dám lội ngược dòng để yêu thương người như lời Chúa mời gọi : " Hãy đi và làm như vậy"
0 nhận xét:
Đăng nhận xét