Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014






"Cái áo không làm nên thầy tu, nhưng bình thường thì thầy tu vẫn có cái áo của thầy tu", nhận định này phần nào cũng nói lên giá trị, địa vị của từng người trong xã hội, trong cuộc sống, để làm sao sống cho ra sống, sống sao cho đúng với chức phận và địa vị của mình.

Đem chuyện "cái áo" ra bàn thì không bao giờ hết chuyện, giới nào thì mặc áo theo giới ấy. Trẻ em thì có trang phục của mình, công nhân ở xí nghiệp thì có trang phục theo công ty của mình, người giàu có kiểu áo của người giàu, ra ruộng gieo lúa không thể mặc áo dài khăn đóng. Ôi chuyện ăn mặc sao mà lắm nhiêu khê. Cứ quan sát một cô hay một bà sắp đi ăn cưới thì biết, chọn lựa áo quần trong một tủ áo quả là nhức cái đầu.

Lắng nghe câu chuyện tiệc cưới Nước trời mà Chúa kể cho ta nghe hôm nay làm cho ta phải suy nghĩ nhiều về "chiếc áo" mà ta đã và đang chọn lựa mặc vào, làm sao nó không làm ta lạc lõng giữa đám tiệc, giữa cuộc sống.

Dụ ngôn xem ra có nhiều sự tranh luận về những sự thiếu mạch lạc của câu chuyện được kể trong phần thứ hai này của dụ ngôn so với những gì được kể ở phần thứ nhất. Thí dụ: một người đang đi ngoài đường bất chợt được mời vào phòng tiệc thì làm sao có thể có y phục tiệc cưới? Nhưng có lẽ điều đáng chú ý nhiều hơn, đó là: trong ngữ cảnh của Mt, y phục lễ cưới ở đây chính là sự hoàn thành những điều kiện của việc thuộc về Đức Giêsu (5,1-10; 16,24), trở nên người công chính như được nói ở 5,20. Nói cách khác, lời mời đi vào phòng tiệc là lời mời dành cho mọi người, bất luận tốt xấu, và người ta được tự do nhận lời vào hay không; nhưng một khi đã vào phòng tiệc, thì không ai còn được hiện diện trong tư thế “xấu” nữa.

Vì thế, khi nhận thấy một người đang hiện diện trong phòng tiệc nhưng lại ở trong tình trạng không phù hợp, nhà vua đã ra tay xử lý. “Nhà vua liền bảo những người phục dịch: "Trói chân tay nó lại, quăng nó ra chỗ tối tăm bên ngoài, ở đó người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng!” (c.13). Nhận được lời mời đi vào Nước Thiên Chúa không đương nhiên là đã được cứu độ vĩnh viễn. Được nghe loan báo Tin Mừng không đương nhiên là được ở trong Nước Thiên Chúa cách tuyệt đối. Cần phải có một cuộc sống xứng danh Kitô hữu nữa.

Chúa gọi ta khi ta mặc chiếc áo trắng ngày nhận bí tích Rửa Tội, cáng lớn lên với biết bao nhiêu lo toan trong cuộc sống, những lời mời gọi của thế gian với lời mời gọi của Chúa đòi hỏi ta phải tỉnh thức và sẵn sàng hy sinh để có những chọn sao cho xứng đáng là con Chúa.

Thật là khó để cho chiếc áo ta mặc trắng mãi đến ngày Chúa gọi ta lần thứ hai.

Lạy Chúa, cuộc đời con đang sống rất dễ làm cho màu áo trắng của con đổi thành màu áo của bóng tối đêm đen. Lời nói của con cũng làm cho chiếc áo con đổi màu khi con sống kiêu ngạo, ích kỷ. Suy nghĩ của con cũng có thể làm cho chiếc áo con đổi màu khi con nghĩ những điều xấu cho người khác, nghĩ những điều mạng lại án chết cho con hay cho anh chị em con. Việc làm của con cũng làm cớ cho áo con đổi màu khi con làm việc vì danh vọng, vì tiền, vì tiếng. Xin Chúa con con biết hồi tâm mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, xin cho con biết giặt chiếc áo của con trong hy sinh, khổ chế, chấp nhận thua thiệt ở đời này. Và lạy Chúa chỉ trong thinh lặng, trong cầu nguyện con mời được Chúa làm cho chiếc áo cưới của con tinh tuyền, trắng mãi và con sẽ không bị đuổi ra khỏi bàn tiệc cưới nước trời mai sau.

Chúa Nhật XXVIII Thường Niên – Năm 
Tin mừng Mt 22,1-14

Khi ấy, Chúa Giêsu lại phán cùng các đầu mục tư tế và kỳ lão trong dân những dụ ngôn này rằng: "Nước trời giống như vua kia làm tiệc cưới cho hoàng tử. Vua sai đầy tớ đi gọi những người đã được mời dự tiệc cưới, nhưng họ không chịu đến. Vua lại sai các đầy tớ khác mà rằng: "Hãy nói cùng những người đã được mời rằng: Này ta đã dọn tiệc sẵn rồi, đã hạ bò và súc vật béo tốt rồi, mọi sự đã sẵn sàng: xin mời các ông đến dự tiệc cưới". Những người ấy đã không đếm xỉa gì và bỏ đi: người thì đi thăm trại, người thì đi buôn bán; những người khác thì bắt đầy tớ vua mà nhục mạ và giết đi. Khi vua nghe biết, liền nổi cơn thịnh nộ, sai binh lính đi tru diệt bọn sát nhân đó, và thiêu huỷ thành phố của chúng. Bấy giờ vua nói với các đầy tớ rằng: "Tiệc cưới đã dọn sẵn sàng, nhưng những kẻ đã được mời không đáng dự. Vậy các ngươi hãy ra các ngả đường, gặp bất cứ ai, thì mời vào dự tiệc cưới". Các đầy tớ liền đi ra đường, gặp ai bất luận tốt xấu, đều quy tụ lại và phòng cưới chật ních khách dự tiệc. Đoạn vua đi vào quan sát những người dự tiệc, và thấy ở đó một người không mặc y phục lễ cưới. Vua liền nói với người ấy rằng: "Này bạn, sao bạn vào đây mà lại không mặc y phục lễ cưới?" Người ấy lặng thinh. Bấy giờ vua truyền cho các đầy tớ rằng: "Trói tay chân nó lại, ném nó vào nơi tối tăm, ở đó sẽ phải khóc lóc và nghiến răng! Vì những kẻ được gọi thì nhiều, còn những kẻ được chọn thì ít".



1 nhận xét: