Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Thứ Tư Tuần XX Mùa Thường Niên - Năm lẻ
Lời Chúa: 
 Mt 20, 1-16a
1 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này rằng: "Nước Trời giống như chủ nhà kia sáng sớm ra thuê người làm vườn nho mình. 2 Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông.
3 "Khoảng giờ thứ ba, ông trở ra, thấy có những người khác đứng không ngoài chợ,4 ông bảo họ rằng: 'Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta, ta sẽ trả công cho các ngươi xứng đáng'. 5 Họ liền đi. Khoảng giờ thứ sáu và thứ chín, ông cũng trở ra và làm như vậy.
6 "Đến khoảng giờ thứ mười một ông lại trở ra, và thấy có kẻ đứng đó, thì bảo họ rằng: 'Sao các ngươi đứng nhưng không ở đây suốt ngày như thế?' 7 Họ thưa rằng: 'Vì không có ai thuê chúng tôi'. Ông bảo họ rằng: 'Các ngươi cũng hãy đi làm vườn nho ta'.
8 "Đến chiều chủ vườn nho bảo người quản lý rằng: 'Hãy gọi những kẻ làm thuê mà trả tiền công cho họ, từ người đến sau hết tới người đến trước hết'. 9 Vậy những người làm từ giờ thứ mười một đến, lãnh mỗi người một đồng. 10 Tới phiên những người đến làm trước, họ tưởng sẽ lãnh được nhiều hơn; nhưng họ cũng chỉ lãnh mỗi người một đồng. 11 Đang khi lãnh tiền, họ lẩm bẩm trách chủ nhà rằng: 12 'Những người đến sau hết chỉ làm có một giờ, chúng tôi chịu nắng nôi khó nhọc suốt ngày mà ông kể họ bằng chúng tôi sao?' 13 Chủ nhà trả lời với một kẻ trong nhóm họ rằng: 'Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao? 14 Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, 15 nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng?'
16a "Như thế, kẻ sau hết sẽ nên trước hết, và kẻ trước hết sẽ nên sau hết".

Dụ ngôn "thợ làm vườn nho" được gắn với chủ đề " lòng nhân từ của Thiên Chúa"
Câu chuyện có nhiều điều lý thú, làm tôi loay hoay tìm xem ông chủ này làm gì kỳ quá vậy? Ông chủ đi đi về về để mướn thợ làm vườn nho, nhưng cũng không phải là chủ đích của ông chủ tìm thợ cho công việc được tăng năng xuất, cho lợi nhuận của ông. Nhưng vì lòng thương những người thất nghiệp từ sáng tới trưa vẫn chưa có việc làm, đồng nghĩa với cái đói. Và đến chiều, lúc phải thanh toán tiền cho người làm công, ông lại bảo người quản lý trả cho người đến làm chót hết. Vậy mới xảy ra chuyện phân bì ghen tỵ của những người là từ sớm. Nhưng họ đâu có chịu nhớ lại là "Khi đã thoả thuận với những người làm thuê về tiền công nhật là một đồng, ông sai họ đến vườn của ông". Để rồi ông chủ phải lên tiếng: 'Này bạn, tôi không làm thiệt hại bạn đâu, chớ thì bạn đã không thoả thuận với tôi một đồng sao? 14 Bạn hãy lấy phần bạn mà đi về, tôi muốn trả cho người đến sau hết bằng bạn, 15 nào tôi chẳng được phép làm như ý tôi muốn sao? Hay mắt bạn ganh tị, vì tôi nhân lành chăng?'.
Lòng ganh tỵ ở thời nào, lúc nào cũng nhém nhúm trong lòng tôi và bạn, vậy qua "dụ ngôn thợ làm vườn nho", cho tôi nhiều suy  nghĩ và lượng giá chính mình. Đôi khi tôi lại dễ chia sẻ nỗi đau buồn, thất bại của người khác hơn là tôi vui với họ vì họ thành công.
Lạy Chúa, xin thương xót con, đừng để con bó hẹp lòng mình với tha nhân. Xin dạy con biết sống quảng đại, nhìn anh chị em con với ánh mắt yêu thương, với nụ cười thân ái, với con tim rông mở. Biết bỏ qua những vấp ngã , những khiếm khuyết của người khác. Biết luyện tập nơi con lòng nhân từ của Chúa. Tất cả để làm vinh danh Chúa. 
Câu chuyện của em Đức Long sau đây mà tôi tình cờ đọc được và rất cảm phục về hành động vì người  nghèo  của em Hoa
Họ và tên:Trần Đức Long
Lớp 4A1
Trường :Hoàng Lê.
Đề bài: Kể một câu chuyện em đã được nghe hoặc được đọc về một người có tấm lòng nhân hậu.
Bài làm:
Hiện nay, ở miền Trung đang có lũ lụt rất lớn đã cướp mất của cải và đất hoa màu.Để chia sẻ với những người dân miền Trung, sau đây , em xin kể một câu chuyện nói về điều đó.  Câu chuyện như sau:
Một buổi tối, khi hai mẹ con đang xem ti vi thì cái Hoa thốt lên:
-Mẹ ơi, miền Trung khổ thật, mẹ nhỉ!
-Ừ, con có biết rằng bây giờ, miền Trung đang chịu đựng một thiệt thòi rất lớn không?
-Con biết chứ. À, mẹ ơi! Ngày mai, mẹ cho con ăn cơm rang nhé, con không ăn phở nữa đâu.  Con dành tiền cho người dân miền Trung cơ!
-Thôi, con thích ăn phở thì cứ ăn đi, còn con thích ủng hộ bao nhiêu thì mẹ cho.
Nhưng cái Hoa vẫn một mực không chịu:
-Con thích tự mình ủng hộ chứ không phải mẹ cho tiền như thế đâu!
Hình như câu nói đó đã làm mẹ nó phải động lòng.
Bỗng mẹ ôm chầm lấy cái Hoa,nói:
-Ôi,con gái của mẹ có trái tim nhân hậu quá! Thôi, được rồi, con muốn thế nào thì mẹ sẽ chiều.
Cái Hoa tươi cười:
-Con cảm ơn mẹ ạ!
Câu chuyện nhỏ ở trên có làm trái tim bạn,suy nghĩ của bạn ngân rung lên không, dẫu là rất khẽ  thôi?
Khi xem ti vi, đọc báo, khi nhìn thấy cảnh miền Trung phải chống chọi với lũ, hẳn ai cũng quặn lòng đau xót..  Nhưng sao ở chỗ này, chỗ kia vẫn có những đồng tiền bị tiêu xài phung phí.  Hãy một lần lắng nghe trái tim ta để chia sẻ thêm một chút nữa, để ta được trong sáng , đẹp đẽ với tuổi thơ, cái tuổi thơ mà ai cũng đáng có được.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét