Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Thứ Sáu Tuần 21 Mùa Thường Niên - Năm Lẻ
Lời Chúa: 
 Mt 25, 1-13
1 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ ngôn này: "Nước trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. 2 Trong số đó, có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. 3 Năm cô khờ dại mang đèn mà không đem dầu theo. 4 Còn những cô khôn ngoan đã mang đèn, lại đem dầu đầy bình. 5 Vì chàng rể đến chậm, nên các cô đều thiếp đi và ngủ cả.
6 "Nửa đêm có tiếng hô to: Kìa, chàng rể đến, hãy ra đón người. 7 Bấy giờ các trinh nữ đều chỗi dậy, sửa soạn đèn của mình. 8 Những cô khờ dại nói với các cô khôn ngoan rằng: 'Các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em đã tắt cả'. 9 Các cô khôn ngoan đáp lại rằng: 'E không đủ cho chúng em và các chị, các chị ra (cửa) hàng mà mua thì hơn'. 10 Song khi họ đang đi mua, thì chàng rể đến. Những trinh nữ đã sẵn sàng, thì theo chàng rể cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. 11 Sau cùng các trinh nữ kia cũng đến và nói: 'Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi'. 12 Nhưng người đáp lại: 'Ta bảo thật các ngươi, ta không biết các ngươi'. 13 Vậy hãy tỉnh thức, vì các con không biết ngày nào, giờ nào".


Khi tỉnh thức thì phải tỉnh ngủ, mà hai cái " tỉnh" này mà luôn ý thức thì đời sống sẽ hạnh phúc, bình an.
Trong tuần vừa qua, vào lúc 5g30 sáng, trên đường từ nhà Dòng đến Trung tâm Mục vụ để đi ra phi trường đi Đà Nẵng, vì đoạn đường rất ngắn nên tôi đi bộ đến TTMV đón xe taxi đi chung với mọi người. Đến cửa TTMV tôi thấy có 1 người thanh niên chạy xe từ ngoài vào TTMV. Tôi không để ý, vẫn kéo vali, tay xách giỏ đựng máy chụp hình và các công cụ khác phục vụ cho tác nghiệp. Bất ngờ, gã thanh niên chạy vù ra cổng, giật mạnh giỏ xách tôi đang cầm, phản ứng của tôi lúc ấy là la to, giật lại nhưng do gã cướp tăng ga chạy, buộc tôi phải buông tay chấp nhận mất giỏ xách mà trong đó máy móc ra đi với tên cướp.

Mọi người biết tin an ủi, động viên tôi " của đi thay người" hay " sơ ơi, con là người tốt sao không cho con máy hình để con tác nghiệp , sao sơ lại cho tên cướp vậy?"
Hôm nay khi suy gẫm về bài tin mừng 5 cô dại, 5 cô khôn, tôi lại thấy mình vừa dại vừa khôn. Đúng là ba phải, nhưng thật sự là vậy. Tôi dại vì chủ quan, không canh thức, liều mạng khi đi trên 1 con đường chẳng mấy an toàn cướp giật thường xuyên, chủ quan thiếu cảnh giác, vậy là tôi mất bình an, không phải vì mất đồ, nhưng vì sự ám ảnh của sự ác mà tôi bị cướp lần này là lần thứ 2.
Tôi cũng nhận ra mình cũng khôn đấy, khôn vì buông tay ra, không níu kéo với những gì gắn bó với tôi rất lâu, với chiếc máy ảnh như người bạn thân thương . Tôi thấy mình khôn ra khi tôi vẫn vui tươi đến với khóa mục vụ Truyền thông của Đà Nẵng, vẫn chu toàn những công việc và hướng dẫn các thành viên. Tôi lấy lại bình an sau những giờ bên Chúa Giêsu Thánh Thể. Qua nhưng cử chỉ yêu thương, tràn đầy sức sống của quý cha, quý anh chị em trong khóa học.
Vâng cái gì cũng có cái giá phải trả, chắc chắn 
từ nay tôi sẽ ý thức hơn, sẽ luôn tỉnh thức và cầu nguyện luôn. 

Lạy Chúa, thế giới, môi trường ngày hôm nay không an toàn, con người luôn sống trong lo sợ cho những vụ cướp giật, giết người. Xin Chúa cho con luôn bám vào Chúa, tỉnh thức với chính mình với những sự ác bên ngoài lẫn bên trong.


0 nhận xét:

Đăng nhận xét