Thứ Hai, 16 tháng 9, 2013

Tin

Thứ Hai Tuần XXIV Mùa Thường Niên - Năm Lẻ
Lời Chúa: 
 Lc 7,1-10


Một hôm, sau khi đã giảng dạy dân chúng, Đức Giê-su vào thành Ca-phác-na-um.  Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người ấy lắm.  Khi nghe đồn về Đức Giê-su, ông cho mấy kỳ mục của người Do-thái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông.
 Họ đến gặp Đức Giê-su và khẩn khoản nài xin Người rằng : "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho.  Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta."  Đức Giê-su liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người : "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.  Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh.  Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này : 'Đi !' là nó đi ; bảo người kia : 'Đến !' là nó đến ; và bảo người nô lệ của tôi : 'Làm cái này !' là nó làm."  Nghe vậy, Đức Giê-su thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng : "Tôi nói cho các ông hay : ngay cả trong dân Ít-ra-en, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế."  Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.

"Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi.  Cũng vì thế, tôi không nghĩ mình xứng đáng đến gặp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh" (Lc7 6-7)

Lòng tin của viên đại đội trưởng là một lòng tin có xác tín. Xác tín vào người ông xin. Xác tín vào lời ông xin.
Viên đại đội trưởng là người có quyền, có lính để để điều khiển ... Ông là người ngoại, biết luật lệ Do thái về việc tiếp xúc với người lương dân, không không muốn Chúa bị khó xử. Nhưng trên hết vẫn là niềm tin của ông vào Chúa, vào quyền năng Chúa sẽ chữa cho người nô lệ của ôn g khỏi bệnh.

Và lời tuyên xưng của ông được lặp đi lặp lại từng phút giây trong 1 ngày sống, vì trên thế giới các múi giờ khác nhau nên Thánh Lễ diễn ra liên tục, trước khi rước lễ người Ki tô hữu luôn thưa với Chúa "Lạy CHúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào nhà con,  nhưng xin Chúa phán một lời, thì linh hồn con sẽ lành mạnh". Đôi khi tôi đọc lời này như con vẹt, chẳng một ý thức, đừng nói chi đến sự xác tin vào lời mình đọc. Vì thế tôi vẫn vậy, chẳng được chữa lành như nô lệ của viên đại đội trưởng.
Lạy Chúa xin ban đức tin cho con để con luôn xác tin Chúa luôn bên con trong cuộc đời con. Con cũng cầu xincho Giáo phận Vinh, cho người giáo dân giáo xứ Vĩnh Yên được tôn trọng, được chữa lành.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét